Hoàn toàn không có dáng vẻ trưởng bối.
Diệp Bắc Minh ngây người tại chỗ: “...”
Diệp Uyển Thu lo lắng không thôi: “Bố, bố đừng có đùa giỡn nữa”.
“Mau cứu ông nội đi, ông nội sắp không xong rồi kìa!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh khựng lại, cúi đầu nhìn.
Diệp Nam Thiên nhắm chặt đôi mắt, vị trí giữa hai đầu chân mày có một ngọn lửa đen kịt!
Chỗ lồng ngực lại còn xuất hiện một luồng khí đen nồng đậm!
Đang chậm rãi di chuyển đến tim!
Diệp Bắc Minh cau mày: “Trúng độc!”
Diệp Thanh Dương cắn răng: “Đều là chuyện tốt của thằng Diệp Phi Phàm đáng chết kia, ông cụ không chịu giao chức gia chủ ra cho hắn”.
“Thằng khốn nạn đó lại hạ độc tất cả mọi người trong nhà họ Diệp, hiện giờ mạng sống của bọn cậu đều nằm trong tay thằng hèn Diệp Phi Phàm đó!”
“Chỉ có trong tay Diệp Phi Phàm mới có thuốc giải!”
“Chúng tôi cũng thử dùng rất nhiều biện pháp, mời thử rất nhiều người, hoàn toàn không có cách nào giải được độc!”
“Nếu không phải tất cả mọi người đều trúng độc, sao chúng tôi lại bị Huyết Nguyệt Môn làm khó dễ được chứ?”
“Nếu như không tìm được Diệp Phi Phàm thì chúng tôi ai ai cũng chết là cái chắc”.
Người nhà họ Diệp lên tiếng.
Người nào người nấy đều rất tức giận.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh kỳ quái, mở miệng nói: “Diệp Phi Phàm đã bị tôi giết rồi”.
Soạt!
Giây tiếp theo.
Tầm mắt tất cả mọi người đều đặt hết lên người Diệp Bắc Minh.
“Cái gì cơ?”
“Diệp Phi Phàm bị cháu giết rồi?”
Mọi người đều sửng sốt!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta đến giới phàm tục để làm phiền tôi nên bị tôi giết chết luôn rồi”.
Khóe miệng Diệp Thanh Dương chợt co rút lại: “Xong rồi, xong hết rồi!”
Diệp Nam Thiên nở một nụ cười: “Minh nhi, trước khi chết con còn có thể trở về nhà họ Diệp, ông ngoại có chết cũng không nuối tiếc”.
“A!”
“Không muốn đâu!”
“Ông cụ, bọn con không muốn chết mà!”
Người nhà họ Diệp kêu rên đầy trời.
Trong lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Diệp Phi Phàm chết, không ai biết
được thuốc giải của loại độc trong người bọn họ.