Một cô gái sắc mặt nặng nề hỏi.
Ông lão thì thào nói: “Hôm nay thật sự xuất hiện một người mà lão phu không thể đoán được mệnh ư?”
“Cái gì?”
Hơn mười người, trong đó có cả Diệp Tiêu Tiêu tròn mắt nhìn nhau.
Ông lão thường được gọi là Thắng Thiên Bán Tử.
Tên Kì Thắng Thiến
Người ta cũng gọi ông ta là "lão Thắng Thiên”, “Thiên Cơ Linh Vị”…
Không có ngoại lệ, người này chính là người giỏi nhất về bói toán, đoán mệnh!
Thanh niên ăn mặc sang trọng kia đanh mặt: “Sư phụ, Diệp Bắc Minh này đáng sợ như thế ư?”
“Cả sư phụ cũng không thể nhìn thấy tương lai của cậu ta hả?”
Mặt Kì Thắng Thiên vàng như nến.
Thanh niên kia lại nói: “Tất cả ra ngoài cho tôi, Tiêu Tiêu ở lại!”
Soạt!
Tất cả ánh mắt của hơn mười người đều dừng lại ở chỗ Diệp Tiêu Tiêu.
Ghen tị, nghi ngờ, khó chịu và rất nhiều thứ chợt lướt qua.
Thanh niên mặc quần áo sang trọng kia liếc mắt nhìn Diệp Tiêu Tiêu thật lâu!
“Rõ!”
Mọi người không dám cãi lệnh, đều rời khỏi đại điện.
Kì Thắng Thiên vẫy tay: “Tiêu Tiêu, lại đây”.
“Dạ”.
Diệp Tiêu Tiêu đi tới: “Sư phụ có lời gì cần dặn?”
Kì Thắng Thiên nở nụ cười vui mừng: “Cuối cùng cơ hội cũng đã đến”.
Không chờ Diệp Tiêu Tiêu hỏi.
Kì Thắng Thiên đã trực tiếp quỳ xuống: “Kì Thắng Thiên ra mắt cô chủ!”
“A?”
Diệp Tiêu Tiêu giật mình không ngừng lùi về phía sau, che miệng thật chặt: “Sư phụ, người… Người nói cái gì thế?”
“Cái gì mà cô chủ, người… Người đừng dọa con…”
Kì Thắng Thiên quỳ xuống đất, khẽ lắc đầu: “Tiêu Tiêu, đây là lần cuối cùng ta gọi con như thế”.
“Thân phận thật sự của cô là huyết mạch nhà họ Diệp thượng cổ, tổ tiên của tôi lại là người hầu của nhà họ Diệp!”
“Thành lập Thiên Cơ Các, cũng chỉ để bảo vệ huyết mạch nhà họ Diệp!”
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tiêu Tiêu co rụt lại: “Con… Con là huyết mạch của nhà họ Diệp thượng cổ ư?”
Kì Thắng Thiên gật đầu: “Cô chủ, tôi biết cô rất khó chấp nhận”.
“Nhưng sự thật chính là như thế!”
“Đây là lệnh bài của chủ nhân nhà họ Diệp, có nó cô sẽ mở được cổng kho tàng nhà họ Diệp, có được tất cả những gì tổ tiên để lại!”
Nói xong, ông ta lấy ra một lệnh bài hình rồng màu vàng.
Trên đó là một chữ Diệp cổ xưa.
Diệp Tiêu Tiêu há hốc miệng, chẳng nói được một lời nào.
Ánh mắt Kì Thắng Thiên trở nên nghiêm túc: “Cô chủ, những lời tôi chuẩn bị nói sẽ cực kỳ quan trọng”.
“Ngoài kia đồn rằng, tổ tiên nhà họ Diệp đắc tội với người của thế giới Cao Võ, nên mới bị diệt tộc!”
“Nhưng sự thật không phải như thế, mà là nhà họ Diệp có được thứ mà tất cả thế lực của thế giới Cao Võ đều thèm muốn”.
“Thứ đó, được phong ấn bên trong kho tàng nhà họ Diệp!”
“Chỉ cần cô chủ có thể bắt tay với một người mà tổ tiên gọi là “kẻ không có số mệnh” thì có nhà họ Diệp sẽ trở lại thời kỳ huy hoàng nhất!”
“Hôm nay, “kẻ không có số mệnh” mà tổ tiên nhà họ Diệp nói đã xuất hiện!”
Vẻ mặt Diệp Tiêu Tiêu đầy rung động: “Kẻ không có số mệnh?”
“Không thể đoán mệnh! Chờ đã…”
“Sư phụ, ý người là Diệp Bắc Minh?”