Xương cốt lốp ba lốp bốp vang lên, phía sau vút lên ma khí ngút trời: “Ông thật đáng chết!”
“Cậu còn có thể đứng lên?”
Phó Thí Thiên hơi bất ngờ, sau đó cười: “Con kiến hơi mạnh một chút cũng chỉ là con kiến thôi”.
“Chỉ khác mỗi dùng một chân dẫm chết với dùng hai chân dẫm chết thôi!”
“Giết!”
Diệp Bắc Minh dùng hết sức mạnh toàn thân điên cuồng xông lên.
Phó Thí Thiên ngưng tụ sức mạnh, cảnh giới chân thần đánh ra toàn lực!
Phập!
Cả bầu trời đều rung lên, nhật nguyệt mất ánh sáng!
“A!”
Diệp Bắc Minh cũng không nhịn được, kêu thảm một tiếng xé tim xé phổi.
Lục phủ ngũ tạng gần như rách nứt, xương cốt trên người cũng phát ra tiếng gãy rắc rắc rắc!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không thể ra tay, anh đã dùng cơ thể để chống lại đòn tấn công toàn lực của cảnh giới chân thần!
“Diệp Bắc Minh!”
Ngư Thất Tình kinh hãi kêu lên một tiếng, ôm chặt cái miệng nhỏ!
Cô ta không nghĩ ra rốt cuộc là sức mạnh và dũng khí gì khiến Diệp Bắc Minh dám dùng thực lực cảnh giới Hư Vương chống lại cảnh giới chân thân đỉnh phong!
Lão Thẩm ở một bên cũng khẽ biến sắc: “Tên nhóc này… đúng là không biết trời cao đất dày!”
“Nhưng, dũng khí đáng mừng, tiếc là sắp chết rồi…”
Lúc này.
Diệp Bắc Minh nằm dưới đất!
Thoi thóp thở!
Ngón tay khẽ động, mấy lần muốn tóm lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Nhưng bất luận thế nào cũng không làm được!
Cảm giác cái chết ập đến, nổi lên trong lòng!
“Tiểu tháp, tôi sắp chết thực sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: “Vãi! Nếu cậu chết, bản tháp cũng không cần phải tồn tại nữa!”
“Thôi vậy, bản tháp liều luôn! Cùng lắm là thu hút toàn bộ họ đến!”
“Bản tháp ra tay, thay cậu giết Phó Thí Thiên!”
Lúc tháp Càn Khôn Trấn Ngục sắp ra tay, nơi sâu nhất trong nghĩa địa Hỗn Độn.
Một trong số bia mộ của Tam Hoàng Ngũ Đế sáng lên!
“Hậu nhân Hoa tộc ta, hy vọng duy nhất của Hoa tộc Thượng Cổ, đâu thể chết ở nơi này?”
“Cảnh giới chân thần nhỏ bé, cũng dám hỗn xược trước mặt Hiên Viên Hoàng Đế?”
“Diệp Bắc Minh, mượn dùng cơ thể của cậu!”
Diệp Bắc Minh và tháp Càn Khôn Trấn Ngục đều ngẩn người!
Lúc này, Phó Thí Thiên bước đến trước người Diệp Bắc Minh, cúi nhìn anh từ cao xuống thấp: “Bây giờ biết con kiến là thế nào chưa?”
“Cho mày nhảy nhót, chỉ là vì thần mình vẫn chưa ra tay!”
“Một khi thần minh ra tay, nổi trận lôi đình, con kiến há có thể sống được?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đờ đẫn.
Phó Toàn Thịnh ở một bên cười: “Phế vật, tôi vẫn thích cái vẻ bướng bỉnh không khuất phục của cậu hơn!”
“Lúc cậu ở Huyền Các, chẳng phải khí thế ngút trời đó sao?”
“Lúc cậu ở ngoài sơn môn nhà họ Diệp, chẳng phải rất bá đạo sao?”
“Sao bây giờ giống như tàn phế? Đứng lên, cậu đứng lên!”