Ông lão áo lam gật đầu: "Đúng vậy thưa giá chủ, tôi tận mắt nhìn thấy!"
Giang Thái Hư cười mỉa: "Tiểu súc sinh này quả thật là ngu xuẩn, đây là Thiên Hỏa rơi xuống từ Thần Giới!"
"Bất luận kẻ nào dưới Đế Cảnh tiến vào đều sẽ biến thành tro bụi!"
"Cho dù là lão phu cũng không dám đặt chân vào trong đó. Tiểu súc sinh này vậy mà dám xông vào giữa Thiên Hỏa!"
"Không cần tới mười lăm phút, tiểu súc sinh này dù mạnh đến đâu cũng sẽ biến thành tro bụi!"
Cơn giận trong lòng ông ta đã biến mất ba phần!
Ông ta quay lại nhìn những vị khách đi theo mình tới đây: "Ông Nhậm, ông Dư, do tôi chiêu đãi không chu toàn, khiến các vị phải chê cười rồi!"
"Kẻ đó đã chết, chúng ta cũng quay về thôi".
Nhậm Kiếm Hành và Dư Khải Đông liếc nhìn nhau.
Bọn họ lại nhìn về phía cấm địa của tộc Hỗn Độn một chút rồi gật đầu!
Giang Thái Hư chỉ vào đám người ông lão áo lam, quát: "Mấy người các ông tiếp tục canh giữ ở nơi này!"
"Nếu có tình huống gì, lập tức truyền âm báo cáo!"
Sau đó ông ta mang theo mọi người, xoay người rời đi.
"Người này lẽ nào cứ như vậy đã chết sao? Vì sao tôi cảm nhận trên người cậu ta có mùi quen thuộc như vậy!'
Thẩm Nại Tuyết khẽ cau mày, không nghĩ nhiều nữa.
Cô ta cũng rời đi theo đoàn người.
Ở phía sau đám người, cô gái nhà họ Mặc kinh ngạc hỏi: "Ông nội, tên kia muốn chết hay sao, vậy mà thật sự tiến vào trong Thiên Hỏa?"
Ông lão nhà họ Mặc ngưng trọng nhìn vào chỗ sâu trong cấm địa của tộc Hỗn Độn: "Kỳ lạ, tên nhóc này rốt cuộc muốn làm gì?"
"Lẽ nào vác một cái quan tài đến gây chuyện với nhà họ Giang, sau đó lại xông vào cấm địa của tộc Hỗn Độn chỉ để chịu chết thôi sao?"
...
Chỗ sâu trong cấm địa của tộc Hỗn Độn.
Diệp Bắc Minh một tay khiêng quan tài, một tay khống chế Huyền Minh Lãnh Hỏa!
Trong địa ngục biển lửa, anh ta lại giống như đi vào chỗ không người!
Lạc Vô Tà theo sát phía sau, cả người đều sợ đến mức choáng váng, một bước cũng không dám rời!
"Tiền bối, đến đây được chưa?"
Cuối cùng, Diệp Bắc Minh dừng lại ở nơi sâu nhất trong vùng cấm địa của tộc Hỗn Độn!
Thiên Hỏa ở đây hung hãn nhất, như thủy triều nóng bỏng muốn làm tan chảy ai đó!
Băng Phách chậm rãi nói: "Có thể!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh đặt quan tài của Lạc Khuynh Thành xuống, nhìn về phía Lạc Vô Tà: "Vô Tà, cậu đi đến nơi an toàn trước đi, tôi sẽ cứu chị cậu!"
Dứt lời, Diệp Bắc Minh trực tiếp dẫn Lạc Vô Tà tiến vào trong di tích Côn Luân Thượng Cổ!
Đồng thời truyền âm vào bên trong nghĩa địa: "Tiền bối Băng Phách, làm thế nào để hóa giải Tam Hồn Thất Phách Tuyệt Sát Đan?"
Giọng nói của Băng Phách vang lên: "Tam Hồn Thất Phách Tuyệt Sát Đan, đúng như tên gọi!"
"Nó dùng sát khí phong ấn ba hồn bảy vía của đại sư tỷ cậu!"
"Sau khi cô ấy uống thứ này, tất cả sát khí sẽ ngưng tụ trong đan điền của cô ấy, sau đó lan ra tứ chi, xương cốt!"
"Cho nên, nếu cậu muốn cứu cô ấy, thì nhất định phải hút sạch tất cả sát khí trong đan điền!"
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Có ý gì? Hút như thế nào?"
Băng Phách cười nói: "Chính là ý trên mặt chữ! Hút!"
Diệp Bắc Minh nghẹn họng nhìn trân trối: "Tiền bối Băng Phách, cô đang đùa tôi sao?"
"Ha ha".
Băng Phách kiêu ngạo nói: "Người trẻ tuổi, cậu cho rằng tôi đang nói đùa sao?"