Máu trong người Tù Sư sôi sục, không nhịn được cười điên cuồng: “Nếu những người khác của đại lục Hỗn Độn biết Thần Hậu cầu xin tôi như vậy, thì sẽ tỏ vẻ thế nào đây?”
Nói xong!
Đưa ra cánh tay thô to tóm về phía Tiêu Phi Yên!
Hình thành sự đối lập mới mẻ với làn da trắng ngần không tì vết của bà ta, khi sắp giật vải che cuối cùng xuống!
Thịch! Thịch! Thịch!
Đột nhiên.
Tiếng gõ cửa vang lên!
Tù Sư bực mình quay đầu: “Không phải Bản vương đã nói, không có lệnh của bản vương, không ai được làm phiền hả?”
Một tiếng quát lớn: “Cút!”
Quay đầu, đang định tiếp tục việc chưa hoàn thành!
Thịch! Thịch! Thịch!
Tiếng gõ cửa lại vang lên!
Tù Sư vô cùng bực mình: “Vãi! Các người coi lời của bản vương như gió thổi qua tai hả?”
“Tôi thấy mấy tên phế vật các người đang muốn chết mà!”
Quay người, bước đến cửa lớn tẩm cung!
Khoảnh khắc mở cửa!
Một bóng hình đứng ở đó, ánh mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm Tù Sư!
“Tông chủ Võ Cực Tông? Ông đến đây làm gì?”, Tù Sư cau mày.
Liền sau đó.
Cổ của tông chủ Võ Cực Tông nghẹo sang một bên, cái đầu lai bộp bộp một tiếng rơi xuống đất!
“Ông!”
Tù Sư sợ giật mình.
Lúc này, phía sau vang lên giọng kinh ngạc của Tiêu Phi Yên: “Sao cậu lại ở đây? A… đừng nhìn chỗ đó…”
Tù Sư mau chóng quay đầu, vừa hay nhìn thấy Diệp Bắc Minh lấy ra một bộ quần áo từ chiếc nhẫn trữ vật ném cho Tiêu Phi Yên: “Mặc vào trước đi rồi tính!”
“Dạ Thần, là mày?”
Tù Sư ngẩn người.
Sau đó, trên khuôn mặt già hiện lên nụ cười kích động: “Mày lại ra khỏi tổ địa Hoa tộc? Nói mau, trong tổ địa Hoa tộc rốt cuộc có thứ gì?”
Bóng người của Tù Sư gần như lao đến cùng lúc với giọng nói!
Một cánh tay lớn nghiền áp về phía bả vai Diệp Bắc Minh!
“Nhóc con, quỳ xuống trả lời cho lão phu!”
“Ha ha”.
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên tia băng lạnh khát máu, kiếm Thiên Ma xuất hiện trong tay chém ra một đường!
Vừa hay chạm vào bàn tay của Tù Sư nghiền áp xuống!
Rắc một tiếng giòn tan!
Cả bàn tay của Tù Sư lập tức máu thịt lẫn lộn một mảng, ba đầu ngón tay nổ tung: “Mày! Thực lực của mày tiến bộ rồi ư? Chuyện này là thế nào?”