Mọi người ngơ ngác.
Ông ta đường đường là lão tổ của nhà họ Chu vậy mà đến rắm cũng không dám thả ư?
Giang Sát ngẩng cao đầu nói: “Mười giây hết rồi, giết đi!”
Giang La liếm môi nói: “Vâng”.
Ánh mắt cô ta u ám, nhìn về phía bọn Sát Chủ và Lãnh Nguyệt.
“Nếu giết hết bọn bây thì chắc tên Diệp Bắc Minh kia sẽ không làm rùa đen rụt cổ không ra đâu nhỉ?”
Cô ta đưa tay lên tung kiếm.
Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa, Vương Kiếm Sinh và một đám nhân vật cấp cao của Thanh Huyền Tông kinh hãi, luồng sát ý đáng sợ đang ập tới chỗ bọn họ.
Sự áp chế của cảnh giới cao hơn khiến bọn họ không chút sức phản kháng.
“Tiêu rồi...”
Gương mặt già nua của Thạch Thiếu Giang trắng bệch.
Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp không trung.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng thì thấy một con huyết long từ trên trời giáng xuống.
“Em gái, cẩn thận!”
Giang Sát hét to, gã cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.
Gã định ra tay chặn đòn.
Nhưng tiếc rằng đã quá muộn.
Huyết long giáng thẳng xuống, tiếng ầm vang rõ to vang lên.
“Phụt...!”
Giang La không thể đỡ được đòn đánh ấy, cô ta phun ra một ngụm máu tươi.
Gân mạch cả người bị một kiếm đánh nát.
Cô ta quỳ rạp xuống đất như con chó la liếm.
Một người thanh niên từ trên trời đáp xuống, chân đạp lên đầu Giang La nói: “Trông giống kẻ điên thật đó?”
“Mày...”
Giang La khiếp sợ, cô ta đang ở cảnh giới Thần Chủ trung kỳ đấy.
Vậy mà lại bị một kiếm đánh tàn phế ư?
Điều này không thể nào!
Lãnh Nguyệt mừng rỡ: “Bắc Minh!”
Sát Chủ gật đầu: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”
“Tông chủ!”
Mấy người Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa và Vương Kiếm Sinh vô cùng kích động.
Người của Thanh Huyền Tông lại càng phấn khích hơn nhiều!
“Đây chính là tông chủ của Thanh Huyền Tông, Diệp Bắc Minh ư?”
“Thật trẻ tuổi!”
“Đâu chỉ trẻ mà thủ đoạn của người ta còn rất cứng đấy!”
Vô số ánh mắt đổ dồn lên người Diệp Bắc Minh, bọn họ nhìn anh rất lâu.
Giang Sát thấy em gái mình bị đánh tàn phế thì âm u nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Mày chính là Diệp Bắc Minh à? Được! Được lắm!”
“Tao và em gái tao sống nương tựa lẫn nhau, mà giờ mày dám động đến nó...”
Diệp Bắc Minh giậm chân.
Ầm!
Đầu của Giang La nổ tung giống như trái dưa hấu.
“Không! Em gái!”
Giang Sát gào lên đau xót như đứt ruột đứt gan, cảm giác như cả thế sắp sụp xuống: “Diệp Bắc Minh, em gái là niềm hy vọng duy nhất mà tao gởi gắm ở thế giới này!”