Anh đứng tại chỗ nhìn về Côn Luân Hư.
Trong con ngươi đều là tia máu, trên người tản mát ra sát khí kinh khủng!
Khát máu cực hạn!
Lạnh lùng cực hạn!
Mọi người sợ đến nỗi tim như ngừng đập!
Mặt đẹp của Vân Kiếm Bỉnh nóng lên: ‘Thất sư tỷ kia nhất định là rất quan trọng với anh ta?’
‘Rốt cuộc là kiểu phụ nữ như nào, khiến anh ta thay đổi như vậy?’
Không biết tại sao, trong lòng Vân Kiếm Bỉnh lại có chút ghen tỵ!
“Tiểu sư đệ, sư muội Như Khanh sẽ không vô duyên vô cớ lập gia đình, nhất định có ẩn tình!”
Đàn ông trung niên đi tới.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Không một ai dám nói chuyện.
Tròng mắt Diệp Bắc Minh đỏ thẫm: “Sư huynh, em chuẩn bị đi Côn Luân Hư một chuyến!”
“Được!”
Người đàn ông trung niên nghiêm túc gật đầu: “Mọi thứ đều phải cẩn thận!”
Diệp Bắc Minh dặn dò: “Đúng rồi, sư huynh, long mạch bị hư hại, nhưng tạm thời đã bị em chế trụ”.
“Loại này áp chế có thể kéo dài hai mươi ngày!”
“Bây giờ cần một món đồ có số mệnh lớn mới có thể tu bổ hoàn toàn long mạch!”
“Đồ có số mệnh lớn?”, người đàn ông trung niên suy tư trong chốc lát.
Gật đầu.
“Được, tiểu sư đệ, chuyện này giao cho anh”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh một bước bay lên không, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
...
Nhà họ Liễu, thành Hoàng Phong, Côn Luân Hư.
Nhà họ Liễu có việc hỷ, đèn lồng lớn màu đỏ được treo trên cao.
Các khách mời nối liền không dứt.
Bố mẹ của Liễu Như Khanh đích thân nghênh đón khách quý ở cửa.
“Nhà họ Liễu quả đúng là gặp may mắn lớn!”
“Một thành Hoàng Phong nhỏ bé, vậy mà bám được vào nhân vật khổng lồ đế quốc Thanh Long này!”
“Ai nói không phải sao, sau này không ai dám khinh thường nhà họ Liễu chứ?”