Giọng Diệp Bắc Minh như trầm xuống tận vực sâu: “Ông không xứng làm sư phụ của tam sư tỷ tôi!”
“Mau quỳ xuống nhận tam sư tỷ tôi làm chủ nhân đi!”
“Cậu nói gì?”
Trên mặt ông lão Thiên Độc hiện lên sự tức giận.
Rầm!
Tiếng rồng ngâm vang lên, một đường kiếm khí quét qua cách ông lão Thiên Độc khoảng mười mét.
“Đùng đùng đùng”, ông lão Thiên Độc bị đánh bay ra ngoài, rồi ngã đau điếng xuống đất.
Giọng nói hệt như của thần chết kia lại vang lên lần nữa: “Kiếm tiếp theo sẽ chém lên người ông đó!”
“Đại nhân ơi, tôi biết sai rồi ạ!”
Ông lão Thiên Độc chạy tới đó, dập đầu điên cuồng như thằng khùng: “Tôi sẽ nhận chủ ngay ạ, nhận ngay đây ạ!”
Ông ta quay qua Tiểu Độc Tiên, hoảng sợ mở miệng nói: “Chủ nhân, tôi sai rồi! Là lỗi của tôi ạ!”
“Tôi không nên cố ép người làm độ đệ mình, rồi lại uy hiếp người ở bên cạnh tôi!”
“Ông lão Thiên Độc tôi đây xin thề rằng từ nay về sau sẽ là một con chó bên cạnh người!”
Rầm rầm rầm!
Đầu ông ta nện trên mặt đất.
Thấy cảnh đó, mấy người Vũ Thiên Tuyệt, Mặc Bạch Y và thánh nữ Tổ Long điện biến sắc.
Tô Tử Lăng chớp mắt: “Giết Vô Thủy Kiếm Hoàng!”
“Lại giết hơn mười vị trưởng lão của Thiên Đạo Tông!”
“Một câu ép ông lão Thiên Độc quỳ xuống, cậu ta thật ngông cuồng!”
Diệp Bắc Minh nhảy tới: “Tam sư tỷ, hai người ký khế ước nô lệ đi!”
Cơ thể ông lão Thiên Độc run lên, lòng đầy tuyệt vọng.
Tiểu Độc Tiên bất ngờ: “Tiểu sư đệ, chị có thể à?”
Cô ấy vẫn luôn sống trong sự uy hiếp.
Nằm mơ cũng không ngờ rằng có ngày mình có thể quay ra khống chế ông lão Thiên Độc.
Diệp Bắc Minh mỉm cười bảo: “Để em hộ pháp cho chị!”
“Được!”
Tiểu Độc Tiên không chút do dự cắt ngón tay, nhỏ ra một giọt máu.
Cô ấy vẽ vài đường khế ước vào không trung.
Ông lão Thiên Độc thấy thế, cắn răng nhỏ ra một giọt máu, máu của cả hai người hòa lẫn vào nhau.
Ầm!
Khế ước nô lệ hoàn thành.
Mặt mày ông lão Thiên Độc xám xịt như tro.
Ầm ầm ầm!
Bỗng nhiên, mặt đất rung chấn kịch liệt như xảy ra động đất.
Sâu trong điện Chân Võ, một ký hiệu phóng vút lên cao, cả không gian chấn động mãnh liệt.
Sở Vị Ương biến sắc: “Không hay rồi, trận chiến giữa Diệp Bắc Minh và Vô Thủy Kiếm Hoàng đã ảnh hưởng đến trận pháp dưới điện Chân Võ!”
“Cấm địa Luân Hồi sắp mở ra trước thời hạn rồi!”
Sau đó.
Sở Vị Ương không hề chần chừ truyền âm cho các trưởng lão khác.
Đám người ông lão mặc áo tang nghe được truyền âm bèn bay lên trời cao, đi thẳng tới nơi sâu nhất điện Chân Võ.
Một lát sau, giọng ông lão mặc áo tang vang lên: “Mời mười nghìn người đứng đầu Thiên Bảng chuẩn bị sẵn sàng!”
“Bởi vì biến cố nên cấm địa Luân Hồi đã mở ra trước thời hạn!”
Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt!