“Tôi nói với các người, người anh em của tôi rất lợi hại đấy”.
“Tuy anh ta ở giới phàm tục, nhưng mà ấy, thiên phú võ đạo tuyệt đối vượt qua đệ tử nội môn!”
Những đệ tử ngoại môn đều lắc đầu.
Tỏ ý không tin.
Hầu Tử cũng lười giải thích, nhìn sang Hạ Nhược Tuyết: “Ấy, sao cô cũng ở cung Xã Tắc, còn mặc quần áo của thị nữ cấp cao nội môn?”
Hạ Nhược Tuyết đang định giải thích: “Tôi…”
“Nhược Tuyết!”
Một giọng nói vang lên.
Mọi người quay đầu, chỉ thấy một thanh niên đi đến như ánh trăng nổi bật giữa dàn sao.
Chu Tần!
Đệ tử nội môn của cung Xã Tắc.
Xếp trong top ba trăm của cung Xã Tắc!
Hai mươi năm tuổi, tu vi võ thánh trung kỳ!
Coi khinh những người cùng tuổi.
“Bái kiến Chu sư huynh!”
Vị đệ tử ngoại môn đó chắp tay hành lễ.
Khuôn mặt Chu Tần nở nụ cười rạng rỡ: “Miễn lễ!”
“Cảm ơn Chu sư huynh!”
Mọi người đứng thẳng người.
Chu Tần nhìn sang Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, tôi đã luyện kiếm pháp Hạo Diêu đến tầng thứ sáu, bây giờ cần một vài đan dược”.
“Cô giúp tôi đến Lầu luyện đạn lĩnh một ít đan dược huyền phẩm về đi”.
Vì hai người là bạn thời thơ ấu.
Cho nên Chu Tần vẫn khá khách sáo với Hạ Nhược Tuyết!
“Được”.
Hạ Nhược Tuyết gật đầu, mau chóng rời đi.
Hầu Tử vẫy tay: “Nhược Tuyết, lần sau lại nói chuyện”.
Vẻ mặt đệ tử ngoại môn có mặt ở đó biến sắc, vội vàng kéo Hầu Tử.
Đợi Hạ Nhược Tuyết rời đi hẳn.
Đột nhiên.
Một luồng cuồng phong ập đến!
Bốp!
Hầu Tử bay ra giống như chó chết, bò dưới đất phun ra máu tươi.