“Gru!”
Kiếm Đoạn Long kích động, Diệp Bắc Minh hơi tóm không chặt.
Anh tỏ sắc mặt kỳ lạ, hình như kiếm Đoạn Long từ chối đổi tên!
Diệp Bắc Minh cau mày: “Ông không muốn đổi tên? Tại sao?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, bản thân kiếm Đoạn Long có cách nghĩ của mình”.
“Nó không phải vật bình thường, sau khi đi theo cậu, vẫn luôn gọi là kiếm Đoạn Long!”
“Bây giờ đột nhiên đổi tên, không chừng nó không thích ứng được”.
“Hơn nữa, cái tên cũng chỉ dùng để gọi, kiếm này tên là gì vốn không quan trọng!”
“Quan trọng là nó ở trong tay ai!”
Gru!
Kiếm Đoạn Long lại phát ra tiếng rồng gầm, dường như nghe thấy giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, bèn gật đầu nói: “Được, đã như vậy!”
“Tên của ông bạn vẫn là kiếm Đoạn Long, một chữ cũng không đổi!”
Gru!
Kiếm Đoạn Long điên cuồng chấn động, vô cùng hưng phấn, một luồng hào quang màu đỏ máu từ trong thân kiếm bùng phát ra.
Kiếm khí hoành hành!
Diệp Bắc Minh khó khăn lắm mới vỗ về được kiếm Đoạn Long, ra đi khỏi núi lửa, sau khi thay quần áo thì đến trước đám người Phần Thiên Tông.
Đám người Y Thượng Khôn kích động lên nghênh đón: “Chúc mừng tông chủ, khôi phục thần khí thành công!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Tôi phải rời khỏi Phần Thiên Tông một chuyến, mọi người tiếp tục phát triển Phần Thiên Tông”.
“Nếu có khó khăn gì, cứ liên lạc với thương hội nhà họ Ngô ở Côn Luân Hư, báo tên của tôi là được”.
“Rõ!”
Đám người Phần Thiên Tông cung tiễn Diệp Bắc Minh rời đi.
“Lưu Ly Tông, Nhược Giai, anh đến đây!”
…
Chân trước Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi Phần Thiên Tông, mười mấy bóng hình âm thầm xuất hiện.
Họ đứng trên đỉnh núi, kiêng sợ nhìn về hướng Diệp Bắc Minh rời đi!
Một ông lão mù nói nhỏ: “Cậu nhóc này, vừa nãy gây ra tiếng động lớn như vậy, rốt cuộc là chuyện gì?”
Bà lão bên cạnh hiện ánh mắt lạnh như băng, nhìn về hướng Phần Thiên Tông: “Việc này còn không đơn giản, chúng ta tiến thẳng vào Phần Thiên Tông, bắt
vài người hỏi là được rồi?”