“Trưởng lão Từ!”
Người của cung Xã Tắc sợ đến tê dại da đầu!
Vãi!
Từ Bác Chiêu có thực lực võ đế sơ kỳ đó!
Vậy mà lại bị một cô gái đột ngột giáng xuống giơ chân dẫm chết?
Đám người Chu Tần quay người định bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh chém ra một kiếm.
Ngoại trừ Chu Tần, tất cả người của cung Xã Tắc đều bị anh giết bằng một đường kiếm!
Chu Tần sợ đến tè ra quần, quỳ dưới đất, điên cuồng dập đầu: “Đại nhân, tha mạng! Tha mạng cho tôi đi!”
Phập phập phập!
Cái đầu điên cuồng đập xuống đất.
Diệp Bắc Minh giơ chân dẫm lên người Chu Tần.
“Phụt!”
Chu Tần phun ra máu tươi, cơ thể như rã rời.
Kinh mạch toàn thân đứt lìa, đan điền cũng bị Diệp Bắc Minh dẫm nát!
Toàn hoàn thành một phế nhân!
Diệp Bắc Minh chi vào sâu trong rừng rậm Âm Ảnh, lạnh lùng cười một tiếng: “Mau chạy đi!”
Chu Tần sợ đến tê dại da đầu, kinh sợ lắc đầu: “Đừng… tôi đã bị phế rồi, bây giờ tôi xông vào rừng rậm Âm Ảnh sẽ chết chắc!”
“Đừng… đừng…”
Chu Tần nằm dưới đất, không ngừng lui lại.
Diệp Bắc Minh giơ tay, giơ một kiếm chém cánh tay của Chu Tần: “Kiếm tiếp theo, chém đầu của mày!”
Máu tươi đầm đìa!
“A!”
Chu Tần đau đến gần như ngất đi, người đàn ông trước mặt, đúng là giống như ma quỷ!
Hắn xông vào rừng rậm Âm Ảnh giống như phát điên.
Vừa qua mười mấy giây.
Một tràng tiếng kêu thảm khủng bố vang lên!
Một lát sau.
Âm thanh đột ngột dừng lại.
“Vãi…”
Hầu Tử ớn lạnh.
Diệp Bắc Minh trực tiếp trị thương cho Hạ Nhược Tuyết và Hầu Tử.