Cộng thêm Tần Viễn Sơn thì có tổng sáu bóng người lao về hướng Diệp Bắc Minh.
Tần Viễn Sơn nhe răng cười: "Diệp Bắc Minh, ông đây không tin cậu có thể khôi phục chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, chắc chắn cậu đang miễn cưỡng chống đỡ”.
"Nhà họ Tần của tôi bị cậu biến thành dáng vẻ này, cậu chết đi cho tôi!"
Diệp Bắc Minh lười nhìn Tần Viễn Sơn dù chỉ một cái.
Anh nâng tay lên chém một kiếm ra ngoài!
Năm cái đầu của Võ Thánh sơ kỳ bay lên cao!
Con ngươi Tần Viễn Sơn co rút lại, sợ tới mức lập tức quỳ rạp xuống đất: "Vì sao! Ông trời ơi!"
"Vì sao phải đối xử với nhà họ Tần của tôi như vậy?"
"Không! Không! Không!"
Ông ta ngửa mặt lên trời thét dài, đôi mắt chảy ra huyết lệ.
Phập!
Diệp Bắc Minh lười nghe ông ta gào rống.
Anh chém ra một kiếm!
Cái đầu của Tần Viễn Sơn bay lên cao rồi rơi xuống đất.
Mãi cho đến chết, trên mặt Tần Viễn Sơn vẫn là vẻ không cam lòng, nhà họ Tần bọn họ đã xong rồi sao?
"Trời!"
Tiêu Long Chiến hít một hơi lạnh: "Rút lui, mau bỏ đi!"
Đám người nhà họ Phương và nhà họ Chu cũng sợ tới mức ba hồn chấn động, bảy phách thăng thiên!
Mọi người binh bại như núi, điên cuồng chạy ra khỏi thành Võ Đế.
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, đuổi theo như thần chết!
Vạn Lăng Phong quát lên một tiếng lớn: "Các anh em, giết hết đám phế vật này cho tôi, không để lại một kẻ nào hết!”
"Cùng nhau ra tay, đánh một trận với thiếu chủ!"
Lâm Thương Hải tức giận rống lên: "Diệt gia tộc người thủ hộ, lập ra danh tiếng bất bại!"
"Giết!"
Tiếng gầm ngập trời!
Dưới màn đêm, khắp nơi trong thành Võ Đế đều là tiếng gào thét!
Diệp Bắc Minh sử dụng tháp Càn Khôn Trấn Ngục, phạm vi mấy chục ngàn mét đều được bao phủ ở dưới mắt anh.
Không có một người nào có thể trốn thoát được!
Đây là một bữa tiệc giết chóc!
Trong thành Võ Đế vô cùng yên tĩnh, ở trên đường toàn là phần còn lại của cơ thể mất tay chân!