Khi đám người Diệp Nam Thiên vừa tới thì đúng lúc thấy Diệp Bắc Minh.
Đám người Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi và Tô Thanh Ca cũng đã đuổi tới đây.
Ánh mắt mọi người đều đỏ bừng.
Mười ngày qua, bọn họ đã chịu biết bao uất ức.
Diệp Bắc Minh chậm rãi bước tới trước mặt Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, em chịu khổ nhiều rồi!”
Hạ Nhược Tuyết khóc nức nở: “Không sao cả, chỉ cần anh trở về là được rồi, mọi thứ đều đáng giá!”
“Mau lại xem vết thương của dì Nguyệt và Sát tiền bối”.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng bước tới chỗ hai người họ.
Anh dùng Quỷ Môn Thập Tam châm ổn định vết thương trên người họ.
“Dì Nguyệt, Sát tiền bối, đợi con giải quyết xong bọn họ thì sẽ chữa trị cho hai người ngay thôi!”
Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Đường lão vang lên: “Cậu chính là tên Diệp Bắc Minh kia sao? Cậu dám chém...”
Ông ta còn chưa dứt lời, chỉ thấy một tàn ảnh lóe qua.
Rầm!
Cảnh tượng khiếp người xuất hiện, một bàn tay của Diệp Bắc Minh chọc xuyên qua trái tim của Đường lão.
Anh nắm lấy nó rồi bóp chặt lại.
Trái tim bị bóp nát.
Ngay sau đó, anh tóm lấy cái đầu của Đường lão rồi xé rách ra.
Đầu của Đường lão như một cái bánh nát bươm.
“Chỉ dựa vào ông mà cũng dám đụng đến người của tôi à?”
Giọng nói của anh như từ sâu trong địa ngục vọng tới.
Không gian tĩnh lặng, tất cả mọi người đều sững sờ.
Bách Lý Phong hít một hơi thật sau rồi nói: “Này! Cậu... Cậu dám giết người của Tiệt Thiên Giáo bọn tôi hả!”
“Mày muốn đối địch với Tiệt Thiên Giáo bọn ta sao?”
Diệp Bắc Minh liếc mắt qua, rồi thi triển ảnh thuấn!
Chỉ mấy bước đã xuất hiện trước mặt Bách Lý Phong.
“Cậu muốn làm gì?”
Bách Lý Phong sợ hãi liên tục lùi ra sau.
Diệp Bắc Minh nâng cánh tay đầm đìa máu kia lên bóp chặt yếu hầu của anh ta.
Bách Lý Phong sợ hãi vặn vẹo khuôn mặt: “Ngăn cậu ta lại, coi chừng cậu ta cho tôi!”
“Bổn công tử sẽ thưởng một triệu!”
Có trọng thưởng ắt có anh hùng, hơn mười đệ tử của Tiệt Thiên Giáo xông lên.
Con ngươi Diệp Bắc Minh rực máu, anh xé bọn họ như xé ếch, từng người từng người chết tức tưởi.
“Á...!”
Bách Lý Phong nhìn đống xác chết la liệt khắp mặt đất mà sợ đến choáng váng đầu óc.
Anh ta chưa bao giờ gặp người tàn nhẫn điên cuồng như thế.
“Cậu đừng tới đây, bố tôi là giáo chủ của Tiệt Thiên Giáo đấy, cậu dám động tới một sợi lông của tôi...”
Rầm!
Diệp Bắc Minh tung cước đá Bách Lý Phong lăn ra đất, rồi giẫm xuống đầu anh ta.
“Á...”, trước khi chết Bách Lý Phong kêu thảm lên một tiếng, rồi đầu nổ tung như trái dưa hấu.
“Ôi...”
Vương Bất Ly và Lý Ngao run người, cảm thấy sau lưng mình rét lạnh.
Đó là Diệp Bắc Minh sao?