Thịch! Thịch!
Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận rõ ràng, tháp Càn Khôn Trấn Ngục dường như liên kết lại với anh!
Nhưng.
Bất luận anh gọi thế nào, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng không phản ứng!
“Xem ra khí linh ở tầng thứ nhất nhỏ bé vẫn chưa đủ!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu thở dài, anh hít sâu một hơi: “Tiểu tháp, nếu ông có thể cảm nhận được tôi, xin hay ra hiệu cho tôi!”
“Cho dù chỉ là một chút!”
Ầm ầm!
Bỗng nhiên.
Cửa lớn tầng thứ hai tháp Càn Khôn Trấn Ngục ầm ầm mở ra!
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, thuận theo cầu thang nhìn lên, nhìn chằm chằm cửa lớn vừa mở: “Ha ha ha! Tiểu tháp, tôi hiểu rồi!”
“Ông yên tâm, tôi sẽ tiếp tục đi tìm thần khí, sẽ có ngày tôi lấp đầy ông!”
Mở mắt.
Trần Lục Chỉ hồn bay phách lạc đứng ở phía xa, khoảnh khắc nhìn thẳng đôi mắt Diệp Bắc Minh, cơ thể già nua run lên!
“Ông có hai lựa chọn, thứ nhất, bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Trần có thể làm thế lực ngầm của Thái Dương Tông!”
“Sau này nhà họ Trần chỉ có một sứ mệnh, chính là không tiếc mọi giá giúp Thái Dương Tông phát triển!”
“Thứ hai, bây giờ tôi diệt cỏ tận gốc, diệt toàn bộ nhà họ Trần!”
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên.
Trần Lục Chỉ khó mà chấp nhận: “Nói như vậy, sau này nhà họ Trần tôi chỉ có thể là phân bón của Thái Dương Tông?”
“Tác dụng duy nhất là bồi dưỡng phát triển Thái Dương Tông?”
Đúng là còn khó chịu hơn giết Trần Lục Chỉ!
Diệp Bắc Minh nhếch miệng: “Ông có thể lựa chọn điều thứ hai, xem xem tôi có năng lực diệt toàn bộ nhà họ Trần không?”
Ực ực!
Trần Lục Chỉ nuốt nước miếng: “Cậu là kẻ điên!”
Sáu Tổ Cảnh cũng không giết chết được anh, nhà họ Trần không có nhiều Tổ Cảnh như thế!
“Diệp tông chủ, tôi chọn điều thứ hai! Nhưng nhà họ Trần không chỉ một mình tôi quyết định được!”, Trần Lục Chỉ cắn răng đưa ra quyết định.
Ông ta ngưng trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhà họ Trần tính cả tôi, tổng công có ba Thánh Tổ!”
“Hai người khác đều đang bế quan, có lẽ tạm thời không biết chuyện xảy ra bên ngoài!”
“Cho dù lão phu muốn dẫn cả nhà họ Trần thần phục cậu, hai người khác có đồng ý không?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ: “Đây cũng là vấn đề khó!”
“Hay là, tôi thay ông giết họ?”
“Cái gì…”
Đồng tử của Trần Lục Chỉ co lại: “Diệp tông chủ, cậu đừng đùa, chuyện này… làm sao…”
Diệp Bắc Minh cười như không cười nhìn lão ta: “Chẳng phải ông rất muốn họ chết sao?”
“Đừng phí lời, đưa tôi đi tìm họ!”
“Được!”
Trần Lục Chỉ kinh sợ nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh, trong lòng nổi lên làn sóng sợ hãi: ‘Rốt cuộc tên nhóc này là yêu nghiệt gì? Vài ba câu đã biết mình bất hòa với Trần Kim Qua, Trần Bình Phàm?’