Diệp Bắc Minh lại hỏi: “Cô biết lai lịch của mặt dây chuyền này không?”
Tôn Thiến suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Cái này tôi cũng không biết, mẹ chỉ nói với tôi, nhất định phải bảo vệ nó thật tốt”.
“"Không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được lấy ra”.
“Nếu như có người muốn cướp nó, vậy thì cho bọn họ, không được khiến mình bỏ mạng vì thứ đồ này”.
Diệp Bắc Minh lúc này liền hiểu ra.
Mẹ của Tôn Thiến chắc chắn biết mặt dây chuyền này không tầm thường.
Anh nghiêm túc nói: “Tôn Thiến, mặt dây chuyền này chôn giấu bí mật của mẹ cô”.
“Cái gì?”
Tôn Thiến ngây người.
Diệp Bắc Minh nói: “Tôi có thể thử giúp đỡ cô giải trừ phong ấn trên mặt dây chuyền, nhưng cần máu tươi của cô, cô chịu được chứ?”
Tôn Thiến không chút do dự gật đầu: “Có thể”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh cũng không nhiều lời, phất tay, lấy từ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra một con dao nhỏ.
Cắt vào bàn tay Tôn Thiến, để cô ta cầm mặt dây chuyền!
Máu tươi trong nháy mắt bao trùm hình phượng hoàng.
Vù!
Một luồng huyết khí bộc phát ra!
Cả căn phòng tràn ngập huyết quang vô tận!
Một đường huyết ảnh lao ra từ trong mặt dây chuyền, ngưng tụ thành dáng vẻ của một người phụ nữ: “Hậu nhân của huyết mạch tôi? Một trăm ngàn năm rồi, cuối cùng đã có người thả tôi ra!”
Tôn Thiến ngây người.
Diệp Bắc Minh cũng cau mày lại.
Giây tiếp theo.
Ánh mắt của huyết ảnh này nghiêm túc, nhìn lướt qua Tôn Thiến, mặt đầy tức giận: “Đáng chết, lại không phải tấm thân xử nữ!”
“Vừa phá? Đáng ghét!!”
Soạt!
Ánh mắt lạnh băng rơi trên người Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, là mày làm bẩn huyết mạch của tao?!!!”
“Chết cho tao!”
Một luồng cảm giác nguy hiểm tấn công đến!
Diệp Bắc Minh cảm giác toàn thân bị phong tỏa!
Gào!
Bỗng nhiên, từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh bộc phát ra huyết khí kinh thiên, một đường hư ảnh huyết long xuất hiện: “Phế vật gì vậy, dám làm truyền nhân của Long Đế tôi bị thương? Chết!!!”
Huyết quang nghiền ép tới, va chạm với hình người màu máu.
“A…”
Hình người màu máu kêu thảm, suýt chút nữa bị chôn vui.