“Vãi!”
Diệp Bắc Minh hơi hưng phấn: “Tự tôi đã giết bản thân tôi?”
“Tại sao, tôi cảm thấy hình nộm mạnh hơn tôi rất nhiều?”
“Tốc độ nó ra tay ngay cả bản thân tôi cũng không phản ứng kịp”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bởi vì bất luận tốc độ, sức mạnh, hay sức tấn công, hình nộm đều ở trong trạng thái đỉnh phong cảnh giới hiện tại của cậu”.
“Hình nộm là người máy, sẽ không mệt, sẽ không mất sức”.
“Còn cậu thì khác, cậu là một người sống sờ sờ, sẽ bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng”.
Diệp Bắc Minh về đến tầng thứ năm.
“Hình nộm, giết tao đi!”
“Soạt!”
Hình nộm xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh, phát động đòn tấn công vô cùng khủng bố!
Diệp Bắc Minh cười.
Anh cũng lập tức sử dụng Long Đế Quyết và thương long kình, tóm được nắm đấm của hình nộm.
Sức mạnh của hai người giống hệt nhau!
Cho nên.
Đòn tấn công của hình nộm đã thất bại!
Đột nhiên, hình nộm lật cổ tay, đạp một cú ra.
Phập!
Diệp Bắc Minh nổ tung lần nữa.
Xuất hiện bên ngoài tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Tiến vào tầng thứ năm.
“Hình nộm, giết tao đi!”
Lần này.
Diệp Bắc Minh kiên trì được ba chiêu.
…
“Hình nộm, giết tao đi!”
Cứ lặp đi lặp lại như vậy mười mấy lần.
Từ lúc ban đầu Diệp Bắc Minh bị ‘bản thân’ giết, đến sau này có thể kiên trì được mười mấy chiêu.
Tổng cộng bị đánh ‘chết’ mười mấy lần!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhìn thấy anh hết lần này đến lần khác bò cầu thang, đều rất cạn lời.
“Cậu nhóc, cậu cứ phải hạ lệnh cho hình nộm giết cậu sao?”
“Cậu ra lệnh cho nó đánh cậu bị thương chẳng phải là được sao?”
Diệp Bắc Minh cười lớn: “Ha ha ha, đây mới là cuộc chiến sinh tử!”