“Nhãi con, mày muốn đắc tội với cả giới võ đạo phương Bắc sao?”
“Còn không quỳ xuống xin lỗi?”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm để ý những người này.
Giơ tay tát một chưởng qua.
Phụt!
Một màn sương máu nổ ra, mười mấy đúc kiếm sư lên tiếng quát mắng Diệp Bắc Minh bị anh tát chết từ xa.
Khuôn mặt già của Phương Dã Tử đầy tức giận: “Cậu!”
Hít sâu một hơi: “Diệp Bắc Minh, tôi biết cậu!”
“Tiếng xấu của cậu sớm đã phủ khắp giới võ đạo, tiếng tăm quá xấu!”
“Cậu dựa vào võ lực đề giết người, cậu tưởng người trong thiên hạ sẽ phục cậu sao?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta: “Được, điều ông tự hào nhất là thuật đúc kiếm phải không?”
“Chúng ta đấu một trận, mỗi người rèn đúc một thanh bảo kiếm, cuối cùng xem bảo kiếm của ai có chất lượng tốt hơn!”
Phương Dã Tử cười dữ tợn điên cuồng một tiếng: “Ha ha ha!”
“Được, được! Được!”
“Bốn mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên có người muốn so tài đúc kiếm với tôi!”
“Diệp Bắc Minh, chúng ta đấu một trận!”
Phương Dã Tử cười hung dữ không thôi: “Nếu cậu thua, tôi lấy mạng của cậu!”
“Cậu, dám không?”
Dùng mạng của Long soái Diệp Bắc Minh, thành uy danh của mình!
Rất tốt!
Quá tốt rồi!
Cơ hội trời ban!
Diệp Bắc Minh đi vào trong mộ kiếm: “Được, vậy thì cược mạng!”
Một bên là Phương Dã Tử, đại sư đúc kiếm đệ nhất phương Bắc.
Một bên là Diệp Bắc Minh, Long soái Long Hồn, vang danh khắp giới võ đạo Long Quốc.
Hai người lại đấu đúc kiếm cược tính mạng!
Lập tức bầu không khí cả mộ kiếm sôi trào.
Rất nhiều võ giả và đúc kiếm sư đều tập trung trong đại điện của mộ kiếm.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng!
Thư ký Tiền ngây ngốc: “Sao đang yên đang lành, đột nhiên phải cược mạng?”
Phương Dã Tử đứng trước lò đúc kiếm, nói với mọi người có mặt: “Mọi người nghe rõ đây, tôi là Phương Dã Tử, đại sư đúc kiếm đệ nhất Phương Bắc!”
“Hôm nay, so tài đúc kiếm với Long soái Diệp Bắc Minh”.
“Bất luận kết quả thế nào, bên thua cũng phải đền mạng cho đối phương!”
“Xin các vị làm chứng, đừng đến lúc đó người nào đó thua rồi lại không nhận”.
Phương Dã Tử lộ ra sát ý.
Nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt vô cùng âm lạnh.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi lo lắng: “Cậu nhóc, có cần chơi lớn thế không?”
“Nếu cậu thua, chẳng lẽ phải tự vẫn thật?”
Diệp Bắc Minh tự tin trả lời: “Tôi không thể nào thua được!”