“Người sinh ra con là mẹ chứ không phải chúng sinh thiên hạ!”
Giọng Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Đối với con mà nói, chúng sinh thiên hạ không quan trọng bằng sư tỷ và mẹ con!”
“Cứu vớt thế giới, Diệp Bắc Minh con làm!”
“Nhưng phải đánh đổi mẹ và sư tỷ của con ư?”
Anh quát lên: “Đệch mợ nó chứ chúng sinh thiên hạ!”
“Minh Nhi...”
Diệp Thanh Lam sững sờ.
Thập sư tỷ lệ rơi đầy mặt, ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Thanh Lam nghiêm nghị lắc đầu nói: “Minh Nhi, đây không phải là lúc giở tính trẻ con”.
“Chuyện này là do mười vị tổ tiên của nhà họ Diệp chúng ta quyết định...”
Diệp Bắc Minh cười to: “Tổ tiên quyết định thì sao chứ?”
“Tổ tiên lúc nào cũng đúng sao? Lẽ nào đời sau của nhà họ Diệp không sinh ra được một ai nghịch thiên ư?”
“Vậy Diệp Bắc Minh con sẽ làm người nghịch thiên kia!”
Giọng anh nghiêm lại: “Chỉ cần con dung hợp tất cả long mạch sẽ không cần hiến tế mọi người nhỉ?”
Diệp Bắc Minh vừa dứt lời bèn bước ra.
Rồi quỷ dị xuất hiện trước mặt Vương Như Yên: “Thập sư tỷ, xin đắc tội!”
Anh vung tay tóm lấy đỉnh Thanh Đồng trong tay Vương Như Yên.
Vương Như Yên còn chưa kịp hoàn hồn, đỉnh Thanh Đồng đã ở trong tay Diệp Bắc Minh.
“Minh Nhi, con!”
Thấy cảnh bất ngờ ấy, Diệp Thanh Lam biến sắc.
“Lùi ra sau hết đi, Minh Nhi muốn cướp long mạch!”
Các sư tỷ còn lại ôm chín cái đỉnh của mình rồi nhanh chóng lùi về sau.
Diệp Bắc Minh cười to nói: “Các sư tỷ ơi, đừng chạy!”
“Tiểu sư đệ đã không còn là tiểu sư đệ lúc trước nữa!”
Ảnh Thuấn!
Anh xuất hiện ngay trước hoàng hậu Hồng Đào: “Cửu sư tỷ, ngượng quá”.
Hoàng hậu Hồng Đào thấy thế ôm chặt đỉnh Thanh Đồng vào ngực: “Tiểu sư đệ, không được...”
Diệp Bắc Minh nhanh tay cướp lấy.
“Á...”
Một tiếng hét hãi hùng vang lên.
Mặt hoàng hậu Hồng Đào đỏ bừng.
Đỉnh Thanh Đồng đã bị cướp.
“Bát sư tỷ, em đến đây!”
“Tiểu sư đệ, em đừng làm bậy!”
Lục Tuyết Kỳ hét lên, giấu đỉnh Thanh Đồng ngay sau lưng.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng vọt tới, sờ nhẹ vào cái eo thon thả của Lục Tuyết Kỳ.
Đỉnh Thanh Đồng đã vào tay.
Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn qua Liễu Như Khanh: “Thất sư tỷ, đừng phản kháng vô ích nữa!”
Liễu Như Khanh bình thản cười: “Tiểu sư đệ, em tới đây lấy đi!”
Nói xong, cô ấy giấu ngay đỉnh Thanh Đồng dưới váy.
Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt: “Thất sư tỷ, chị tưởng rằng em không dám làm à?”
Liễu Như Khanh mỉm cười nói: “Em không dám đâu!”
Vút!