Cặp mắt của người phụ nữ trung niên lóe ánh sáng, không trả lời câu hỏi này.
Hỏi ngược lại: “Ban đầu lão gia nghĩ thế nào về Diệp Bắc Minh?”
Lạc Chính Hùng không chút do dự trả lời: “Bình thường, không có gì đặc biệt”.
“Tôi cũng không có bất kỳ hứng thú nào với cậu ta”.
Người phụ nữ trung niên hỏi: “Hiện giờ thì sao?”
“Bây giờ thì…”
Lạc Chính Hùng thoáng trầm ngâm trong chốc lát: “Trình độ Y Đạo cực kỳ cao!”
“Thiên phú dị bẩm, quả quyết sát phạt!”
Người phụ nữ trung niên gật đầu: “Không sai, đây là tất cả tin tức về người này, ngài xem thử một chút đã”.
Lạc Chính Hùng nhận lấy liếc nhìn thử, vẻ mặt ngập tràn khiếp sợ: “Cái gì? Cậu ta chỉ mới hai mươi bốn tuổi?”
“Còn trẻ tuổi như vậy, sao có thể!”
Người phụ nữ trung niên khẽ mỉm cười: “Tôi cũng thấy kỳ quái, lấy mắt nhìn người của Khuynh Thành, làm sao có thể thích một thằng nhóc bình thường không có gì đặc biệt!”
“Hiện giờ nhìn lại, cái cậu Diệp Bắc Minh này không đơn giản đâu”.
Lạc Chính Hùng nhướng mày: “Phu nhân thấy thế nào?”
Người phụ nữ trung niên mỉm cười: “Cho cậu ta một cơ hội!”
“Nếu cậu ta vượt qua được thì sẽ có thể trở thành ứng cử viên cho vị trí hôn phu của Khuynh Thành!”
“Sao được chứ?”
Lạc Chính Hùng không tin.
Người phụ nữ trung niên suy tư rồi bảo: “Cậu ta đã giết thần y minh chủ Thạch Bại Thiên, đến cả vợ chồng Hàn Khiếu và Đỗ Mộng Ngọc cũng tử trận trong tay cậu ta!”
“Tên này đã đắc tội cùng lúc với Thần Y Minh và Đan Đạo Minh, cậu ta phải sống sót rồi mới nói tiếp được!”
...
Tin tức minh chủ Thần Y Minh Thạch Bại Thiên tử vong truyền khắp thế giới Cao Võ với tốc độ chóng mặt.
“Đây chính là y tiên cấp chín đấy!”
“Trong thế giới Cao Võ có tổng cộng không quá mười y tiên cấp chín nhỉ?”
“Diệp Bắc Minh, lại là Diệp Bắc Minh...”
“Sao lại là cậu ta nữa thế?”
Người biết tin đều không biết phải nói gì.
Cùng lúc đó, một tin tức khác truyền ra.
Đan Đạo Minh và Thần Y Minh liên minh với nhau.
Cả hai cùng tạo áp lực lên Tổng viện Giám Sát, yêu cầu bọn họ giết tên sát nhân Diệp Bắc Minh.
...
Diệp Bắc Minh không biết thế giới bên ngoài đang thay đổi thế nào.
Và anh cũng không có hứng quan tâm.
Sau khi về nơi ở, anh kéo Chu Nhược Giai ngồi xuống: “Nhược Giai, em vẫn muốn đi theo con đường luyện đan à?”
Chu Nhược Giai nhẹ nhàng gật đầu: “Anh Bắc Minh, em tập võ thua xa thể Kiếm Tâm của Nhược Tuyết!”
“Em cũng không có thiên phú như Tôn Thiến, nếu con đường luyện võ không thực hiện được thì chỉ có thể chọn đường tắt khác”.
“Từ Giang Nam đến thế giới Cao Võ, em không muốn trở thành vật kéo chân của anh!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Anh nhìn vào gương mặt đầy kiên định của Chu Nhược Giai: “Em đã nghĩ kĩ chưa?”
“Rồi ạ!”
Chu Nhược Giai còn gật đầu khẳng định chắc nịch :”Anh Bắc Minh, em nghĩ kĩ rồi!”
“Em phải theo đuổi con đường luyện đan!”
“Tốt lắm!”