Diệp Bắc Minh không thèm quan tâm cô ta nữa, anh nhìn kiếm Đoạn Long trong tay: “Long hồn, chỉ cần là người của gia tộc Đạm Đài thì mặc cho ông lấy máu!”
“Vâng thưa chủ nhân!”
Long hồn trả lời.
Một tia máu quét ngang che phủ cả đất trời.
Nơi nó lướt qua những người cầm quyền của gia tộc Đạm Đài đều bay màu.
Lòng Đạm Đài Quyết đau như chích máu: “Thạch Nhi! Khôn Nhi! Phong Nhi!”
“Không! Không! Không!”
“Diệp Bắc Minh, cậu đang làm gì đó? Bọn họ đều là tương lai, là hy vọng của gia tộc Đạm Đài tôi!”
“Cậu giết bọn họ, cậu đã giết bọn họ rồi!”
Đạm Đài Quyết căm hận gào thét như phát điên.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Lão già kia, gia tộc Đạm Đài còn có tương lai hả?”
“Chị Tiểu Yêu bị các người làm tổn thương đến vậy rồi, nợ máu phải trả bằng máu!”
“Trước kia, tôi không giết lão già nhà ông là muốn cho ông xem thử gia tộc Đạm Đài sẽ bị diệt như thế nào!”
“Kiếm Đoạn Long giết cho tôi! Giết! Giết!”
Sát thần giận dữ máu chảy thành sông.
Cùng lúc đó, ở ngoài gia tộc Đạm Đài, vô số người tu võ ngẩng đầu nhìn.
Bọn họ chỉ thấy một cột sáng đỏ rực như máy bao phủ cả bầu trời gia tộc Đạm Đài.
“Đó là hướng gia tộc Đạm Đài, có chuyện gì thế?”
“Đã xảy ra gì rồi?”
Người ngoài đều cùng đổ về gia tộc Đạm Đài.
Khi bọn họ tới gần thì đã bị một luồng sát khí khủng khiếp ngăn cản bên ngoài.
“Đó là... là một con huyết long ư?”
“Hình như là kiếm Đoạn Long thì phải?”
“Đó là kiếm Đoạn Long của Diệp Bắc Minh!”
Có người nhận ra kiếm Đoạn Long.
“Cái gì? Đó là kiếm Đoạn Long sao?”
“Diệp Bắc Minh tàn sát gia tộc Đạm Đài!”
“Mẹ ơi, sao cậu ta dám làm thế?”
Rất nhiều người tu võ nuốt nước miếng.
Vút...!
Một con huyết long bay ra khỏi kiếm Đoạn Long.
Gia tộc Đạm Đài náo loạn, mọi người hoảng sợ chạy trốn khắp nơi.
Nơi tia sáng đỏ rực chiếu rọi tới, máu thịt nổ tung.
Hàng chục triệu người bị xóa bỏ.
“Diệp Bắc Minh, dừng tay lại đi!”
Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói hùng hồn vang vọng khắp gia tộc Đạm Đài.
Giọng nói ấy đến từ ngọn núi đằng sau.
“Nhóc này, cảnh giới Thần Vương hậu kỳ!”
“Nhưng không chỉ có một mà tận ba người!”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm xuống.
Diệp Bắc Minh vẫn lạnh lùng, anh nhìn về phía giọng nói truyền tới.
Ba bóng dáng cực kỳ già nua xuất hiện, chân bọn họ giẫm lên không khí, lơ lửng trên bầu trời.
Hai lão già, một bà lão.
Ba người họ thấy gia tộc Đạm Đài máu chảy thành sông, sắc mặt cực kỳ âm u.
Một ông lão trong đó u ám nói: “Diệp Bắc Minh, cậu có cần phải giết nhiều người như vậy không?”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Cần thiết, rất cần thiết!”