10 viên đan dược thiên phẩm đã là cực hạn của anh rồi.
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Có thể”.
Trực tiếp cắt đứt lời của Ngô Khinh Diên.
Xua tay!
Một đống lớn đan dược thiên phẩm xuất hiện, chất đống như núi, rơi trên bàn.
Ước chừng 100 viên!
“A!!!”
Cơ thể mềm mại của Ngô Khinh Diên khẽ run rẩy, con ngươi như sắp trừng ra ngoài: “Rít!”
Ngược lại hít một hơi khí lạnh, sợ hãi nói: “Đan dược thiên phẩm? Tất cả đều là đan dược thiên phẩm!!!”
“Cậu… sao có thể!”
“Cậu lấy từ đâu nhiều đan dược thiên phẩm như vậy?”
Ngô Khinh Diên kinh ngạc!
Toàn thân run rẩy giống như có dòng điện xông ra.
Cô ta thân là cô cả của nhà họ Ngô, chủ trì buổi đấu giá.
Cũng chưa từng nhìn qua một trăm viên đan dược thiên phẩm.
Dù là Lăng Thi Âm cũng ngơ ngác.
‘Cuối cùng mình đã biết vì sao thiếu chủ có thể ban cho Vạn Lăng Phong một viên đan dược thiên phẩm rồi!!!’
Lăng Thi Âm khiếp sợ nghĩ: ‘Thứ này ở trong tay thiếu chủ giống như kẹo vậy’.
Ực!
Ngô Khinh Diên nuốt nước miếng: “Cậu Diệp, cậu… cậu nhất định muốn bán 100 viên đan dược thiên phẩm này cho nhà họ Ngô tôi?”
Đầu cô ta ong ong!
Đây là một đơn hàng lớn!
Chỉ cần giao dịch thành công, nhiệm vụ của năm nay sẽ trực tiếp hoàn thành.
Nếu để bên ngoài biết thương hội nhà họ Ngô có 100 viên đan dược thiên phẩm.
Cũng không cần tuyên truyền, còn sợ không ai tới?!!!
Thậm chí cô ta còn hoài nghi Diệp Bắc Minh chính là sát thần Diệp Bắc Phong!
‘Không thể nào, sao cậu ta có thể là Diệp Bắc Phong?’
Ngô Khinh Diên quả quyết lắc đầu.
Bỏ ngay suy nghĩ viển vông này đi: ‘Nếu cậu ta là sát thần Diệp Bắc Phong, lại còn có đan dược thiên phẩm kinh khủng!’
‘Quả thật nghịch thiên!’