Các trưởng lão khác đều thế.
Bọn họ nhanh chóng chạy sang phía đối diện, không dám đứng chung một chỗ với Đường Thiên Ngạo.
“Các vị trưởng lão à, tôi thấy các vị bị dọa vỡ mật rồi”, Đường Thiên Ngạo lắc đầu nói.
Ông ta chuẩn bị ra đòn chí mạng đây!
Ông ta nói thẳng vấn đề: “Nhà họ Long là do Diệp hội trưởng xử đó”.
“Cái gì?”
“Sao có thể chứ!”
Đám người cụ Trịnh mở to mắt, không thể nào tin nổi.
Đường Thiên Ngạo lấy điện thoại di động ra, mở một phần tài liệu cho bọn họ đọc.
Năm phút sau.
“Má ơi!”
Những quản lý cấp cao của hiệp hội võ giả hít sâu lấy lại bình tĩnh, bọn họ đều bị nội dung trong tài liệu sững người rồi.
Tim như sắp nổ tung ấy!
Ngoại trừ khiếp hãi thì chỉ là khiếp hãi mà thôi.
Cụ Trịnh sợ run người: “Ông trời ơi!”
“Thực lực của Diệp hội trưởng mạnh đến mức nào chứ?”
Đường Thiên Ngạo cười tươi rói nói: “Vậy nên các vị trưởng lão cho rằng thực lực của Diệp trưởng lão có đủ dẫn dắt chúng ta trở thành hiệp hội võ đạo danh xứng với thực tại Long Quốc không?”
...
Khoảng tầm nửa ngày sau.
Tây Vực, ở một đoạn quốc lộ sâu trong khu không người.
Lâm Thương Hải đang lái xe.
Vạn Lăng Phong ngồi ghế phó lái nói: “Chủ nhân, thành Võ Đế cách sân bay chúng ta hạ khoảng 500 kilomet”.
Xe của bọn Đường Thiên Ngạo theo sát đằng sau.
Năm chiếc xe.
Tổng cộng hai mươi mấy người.
Diệp Bắc Minh ngồi đằng sau nói: “Bao lâu là tới?”
Vạn Lăng Phong đáp lời: “Tầm chạng vạng là tới”.
Trần Lê Y bưng một dĩa dưa hấu lại cho Diệp Bắc Minh.
Nếu anh đã quyết định bồi dưỡng Trần Lê Y rồi.
Thì dẫn cô ấy theo bên mình để huấn luyện cũng không sao cả.
Diệp Bắc Minh ăn dưa hấu xong thì nhắm mắt lại.
Ý thức của anh tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tiến hành quyết đấu sinh tử với hình nộm.
Anh đã tiến vào Võ Hoàng hậu kỳ nên tốc độ, lực lượng và sức chiến đấu của hình nộm cũng đều tăng vọt.
Ầm!