Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn Lý Huyền Cơ, nhìn sang Lôi Bằng một cách quỷ dị: “Lôi Bằng?”
Lôi Bằng gật đầu mạnh: “Anh! Anh nhớ tên của tôi ư? Ha ha ha!”
Có người lớn tiếng nói: “Anh Diệp, chính vì người này nói đỡ cho anh, cho nên bị Lý Huyền Cơ phế đấy!”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Trong tay bắn ra mấy cây kim châm, cắm vào trong cơ thể Lôi Bằng!
Soạt!
Một viên đan dược bay đến.
“Viên đan dược này có thể hồi phục thương tích của cậu!”
Lôi Bằng chấn kinh phát hiện, mình lại có thể đứng lên: “Cảm ơn, anh sát thần, cảm ơn anh!”
Lý Huyền Cơ nhìn thấy Diệp Bắc Minh cứu người như vậy.
Còn phớt lờ lời của hắn!
Lại thêm vừa nãy Diệp Bắc Minh đứng ở bên ngoài cửa núi Long Đường, tung một kiếm suýt nữa đánh hắn ra khỏi đài võ đạo ở khoảng cách cực xa!
Một cơn lửa giận lập tức bùng lên!
“Vãi vãi vãi! Diệp Bắc Minh, mẹ kiếp, mày phải trả giá cho sự cuồng ngạo của mình!”
“Chết đi cho tao!”
Ầm!
Một trận tiếng ầm ầm vang lên, Lý Huyền Cơ cầm bảo kiếm màu đen xông đến.
Chém một đường kiếm xuống!
Giống như sao băng đụng phải trái đất!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn tất cả, không hề động đậy.
Lý Huyền Cơ cầm kiếm xông đến!
Một trăm mét!
Năm mươi mét!
Không hề động đậy!
Ba mươi mét!
Vẫn đứng im bất động!
Khuôn mặt tức giận của Lý Huyền Cơ biến dạng: “Vãi, mày còn đang đợi cái gì? Ra tay đi!”
Vẫn đứng im bất động!
Hai mươi mét!
Mười mét!
Trong tích tắc.
Diệp Bắc Minh hành động,
Chỉ một ý nghĩ, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay!
Ầm ầm!
Tiếng ầm ầm đáng sợ nổ tung, giống như xảy ra động đất cấp hai mươi!
Dưới sự dõi theo của rất nhiều người, bảo kiếm màu đen trong tay Lý Huyền Cơ bùng nổ.
Hắn bay ra như chó chết!
“Phập” một tiếng vang lớn, đập ra một cái hố lớn sâu mấy mét trên mặt đất.
Toàn hội trường tĩnh lặng!
Chỉ còn lại giọng của Diệp Bắc Minh thản nhiên vang lên: “Tao ra tay rồi, mày không đỡ được hả!”