Trong tay Ô Đạo Hoành xuất hiện thêm một cây giáo dài, đâm về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười, chộp lấy thanh giáo, kiếm Đoạn Long hung hăng nện vào cánh tay Ô Đạo Hoành!
Một đám mây máu bùng nổ!
“A!”
Ô Đạo Hoành phát ra tiếng kêu rên đau thấu tâm can, ông ta hoảng sợ phát hiện!
Máu từ cánh tay đó lại bị Diệp Bắc Minh hút lấy!
“Mày… Mày rốt cuộc là thứ quái vật gì vậy?”
Diệp Bắc Minh cười ha hả: “Ông đã biết rồi cơ mà? Bố tôi là một ma thú!"
“Ông bảo tôi là quái vật gì?”
Ô Đạo Hoành sợ tới mức cả người run run, ông ta không muốn chấp nhận số mệnh như vậy!
Đôi mắt dữ tợn, trong mắt đầy tơ máu: “Diệp Bắc Minh, Ô Đạo Hoành tao sẽ không chết đi như vậy, dù có chết cũng phải kéo mày theo!”
Ông ta ngưng tụ tất cả chân nguyên lại, nhắm thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh, một đấm lao tới!
Đột nhiên.
Giữa mi tâm Diệp Bắc Minh xuất hiện một con mắt, bắn ra một tia sáng như laser!
Khoảnh khắc chạm tới cánh tay Ô Đạo Hoành.
Xoẹt!
Cánh tay trực tiếp hòa tan!
Ô Đạo Hoành sợ run cả người, khủng hoảng nhìn Diệp Bắc Minh: “Quái vật! Mày đúng là đồ quái vật…”
Trong mắt Diệp Bắc Minh chỉ có sát ý lạnh như băng: “Ông nói rất đúng, tôi chính là quái vật!”
“Một kiếm này, là vì ông sỉ nhục mẹ tôi!”
Kiếm Đoạn Long chém xuống, đùi Ô Đạo Hoành nổ tung!
“Một kiếm này, là vì ông mắng cha tôi!”
Một bên đùi khác cũng hóa thành mây máu!
“Một kiếm này, là vì ông ngoại tôi và mọi người của Phần Thiên Tông!”
Một kiếm lướt ngang, một nửa cơ thể của Ô Đạo Hoành nổ tung!
“Một kiếm này, là vì Nhã Phi và chị cô ấy!”
Một kiếm chém rụng vai Ô Đạo Hoành!
Cơ thể mềm mại của Tiêu Dung Phi run lên: “Có cả phần mình ư?”
Bấy giờ, Ô Đạo Hoành không khác gì một con chó chết nằm trên đất: “Diệp Bắc Minh, mày giết tao, giết tao đi!”
“Không!”
Diệp Bắc Minh quyết đoán trả lời: “Tôi chẳng những muốn giết ông, mà còn muốn giết cả tộc họ Ô!”
“Huyết Mạch Chú Sát! Khởi!”
Diệp Bắc Minh khoát tay, như thần chết từ nơi xa tìm tới.
Máu tươi của Ô Đạo Hoành bốc cháy!
“A!”
“Cứu mạng!”
Bốn phía vang lên tiếng người nhà họ Ô kêu la thảm thiết, Ô Đạo Hoành hoảng hốt phát hiện ra những người mang dòng máu nhà họ Ô đều bốc cháy: “Huyết Mạch Chú Sát? Sao mày lại biết được chú thuật cấm kỵ đó!”
Diệp Bắc Minh cười đẩy ẩn ý: “Thì ông cũng đã nói tôi là quái vật mà?”
“Nếu đã là quái vật thì cũng phải có những thủ đoạn riêng của quái vật chứ!”
“Không, đừng!”
Ô Đạo Hoành đã hoàn toàn khiếp sợ, ông ta quỳ xuống dập đầu: “Diệp Bắc Minh, đừng tiêu diệt nhà họ Ô!”
“Cầu xin cậu, nhà họ Ô truyền từ thời thượng cổ đến nay!”
“Nhà họ Ô không thể bị diệt được!”