Diệp Bắc Minh hạn hán lời.
Anh biết Tôn Thiên ngượng ngùng nên sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.
Anh lấy ngôi sao của châu Phi ra, nói: "Cái này cô cầm lấy trước đi".
"Cho tôi à?"
Ánh mắt Tôn Thiến sáng rực, lòng đầy kinh ngạc.
Đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh nhìn chằm chằm vào ngôi sao của châu Phi kia không dời mắt: "Thật tốt quá, cảm ơn anh, Diệp Bắc Minh!"
Cô ta ôm viên kim cương lao ra khỏi phòng.
Diệp Bắc Minh yên lặng ăn hết bát mỳ.
Đôi mắt anh đăm chiêu, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại: "Vạn Lăng Phong, đi điều tra chuyện tứ đại chiến thần dưới trướng vua Tây Vực ở đâu cho tôi!"
"Vâng!"
Nói xong anh cúp điện thoại.
"Á!"
Bên ngoài phòng truyền tới tiếng Tôn Thiến thét chói tai: "Các người là ai, sao lại xông vào đâu?"
Diệp Bắc Minh lao nhanh ra khỏi phòng thì thấy có mấy ông lão ăn mặc cổ trang bước tới, trên người bọn họ đậm mùi máu tươi.
Sợ rằng bảo vệ của phủ Diệp lành ít dữ nhiều.
Một ông lão trong đấy tóm chặt cổ Tôn Thiên, nhe răng cười nói: "Nơi đây là nhà của Diệp Bắc Minh phải không?"
"Cậu ta có ở đây không?"
"Tôi... khụ khụ..."
Trước mắt Tôn Thiến chìm trong màn đen, cô ta sắp nghẹt thở rồi.
Ngôi sao của châu Phi trên tay rơi xuống đất, hai chân lơ lửng trên không, run rẩy không ngừng.
Diệp Bắc Minh quát lên: "Buông Tôn Thiến ra!"
Ầm ầm..."
Tiếng sấm nổ mạnh.
Ngay sau đó, Diệp Bắc Minh thoắt cái đã xuất hiện trước mặt ông lão đó, kiếm Đoạn Long xuất hiện trên tay anh từ lúc nào.
Anh chém một kiếm!
Phụt!
Ông lão đãng bóp cổ Tôn Thiến không ngờ rằng tốc độ của Diệp Bắc Minh lại nhanh như thế, bừa mới thấy bóng Diệp Bắc Minh thì cánh tay đã bị chặt đứt rồi.
Diệp Bắc Minh ôm lấy Tôn Thiên rồi nhanh chóng lùi về sau.
Cánh tay cụt của ông lão kia vẫn bám vào cổ Tôn Thiến.
Diệp Bắc Minh dùng nội lực khiến cánh tay kia buông ra.
Hai chân Tôn Thiến mềm nhũn, gục trong lòng Diệp Bắc Minh, cơ thể phát run vì sợ hãi.
"Chết tiệt! Cậu dám chém cánh tay của lão phu hả? Ranh con kia, cậu rốt cuộc là ai?"