Ông ta quỳ xuống hướng đại điện Dị Hỏa Tông: “Tổ tiên các đời của Dị Hỏa Tông trên trời có linh thiêng, Dị Hỏa Tông ta được cứu rồi!”
...
Nhà họ Sở.
Trong đại điện, một người đàn ông trung niên, một lão giả và một thanh niên trẻ đang nói chuyện vui vẻ.
Người thanh niên này chính là Sở Nguyên Bá.
Người đàn ông trung niên là cha hắn ta, Sở Hồng.
Lão giả chính là sư phụ của Sở Nguyên Bá, Độc Cô Thương.
“Sư phụ, lần này người đến thế giới Bản Nguyên, ở thêm vài ngày đi?”, vẻ mặt Sở Nguyên Bá cung kính: “Từ khi trở thành đệ tử của người, con vẫn chưa hiếu thuận người thật tốt!”
“Nhiều năm như vậy rồi, sư phụ tung tích bất định, mãi mới đến nhà họ Sở một chuyến!”
Sắc mặt Độc Cô Thương hồng nhuận, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhiều nhất là nửa tháng, sau nửa tháng vi sư còn việc quan trọng cần xử lý!”
“Có điều con đừng lo, nửa tháng này vi sư sẽ giành thời gian chỉ dạy cho con!”
“Nếu không có gì xảy ra, có lẽ con sẽ từ cảnh giới Ngộ Đạo tiến vào Hợp Đạo đỉnh phong!”
“Cảm ơn! Con cảm ơn sư phụ!”
Sở Nguyên Bá hưng phấn đứng bật dậy, hướng về phía Độc Cô Thương gập người cúi đầu 90 độ.
Độc Cô Thương tùy ý giơ tay: “Đừng vui mừng quá sớm, con đường tu hành vẫn còn dài lắm!”
“Con cũng đã 2500 tuổi rồi, tiến vào cảnh giới Hợp Đạo hẳn sẽ nằm trong top 200 của bảng Thiên Giai!”
“Nếu như 500 năm có thể tiến vào top 10, con mới có hi vọng tiến vào cảnh giới Đạo Quân!”
“Nếu không e rằng cả đời sẽ chỉ dậm chân tại cảnh giới Hợp Đạo mà thôi!”
Độc Cô Thương lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài: “Được rồi, ta hơi mệt, đi nghỉ trước!”
Nhìn bóng lưng sư phụ mình, ánh mắt Sở Nguyên Bá trở nên nghiêm trọng.
Giữa cảnh giới Hợp Đạo và Đạo quân có một lạch trời.
Lạch trời này chính là 3000 tuổi.
Những người ở thế giới Bản Nguyên, trước 3000 tuổi mà không tiến vào được cảnh giới Đạo Quân, thì cả đời sẽ không có cơ hội bước vào nữa.
“Nguyên Bá, thời gian của con không còn nhiều nữa!”
Sắc mặt Sở Hồng ngưng trọng.
Sở Nguyên Bá nặng nề gật đầu: “Cha, con biết rõ!”
“Chỉ cần lần này chúng ta đoạt được Dị Hỏa Tông, con trai có thể có được thuật khống chế lửa!”
Hắn giơ bàn tay lên.
Trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa.
“Thái Dương Chân Hoả của con mặc dù không bằng dị hỏa, nhưng cũng đủ để vô địch trong đám đồng cảnh giới!”
“Chỉ cần sư phụ giúp con tiến vào cảnh giới Hợp Đạo, con chắc chắn có thể lọt vào top 100 bảng Thiên Giai!”
“Tốt!”
Sở Hồng khen ngợi một câu, sau đó cau mày: “Không biết tình hình ở đảo Dị Hỏa sao rồi...”
Lời còn chưa nói xong, một người đàn ông trung niên nhếch nhác xông vào đại điện.
“Đại nhân, xảy ra chuyện rồi!”
“Cổ Nhạc?”
Sở Hồng cau mày, không vui nói: “Không phải bảo ông đi đánh chiếm đảo Thiên Hỏa sao? Tại sao ông vẫn còn ở đây?”
“Hôm nay không phải là ngày cuối cùng à? Tình hình Dị Hỏa Tông ra sao? Chiếm được chưa?”
“Ông vừa nói xảy ra chuyện? Là chuyện gì? Lẽ nào có biến?”