Nó giơ tay lên, một quyền đánh ra!
Grào!
Tiếng rồng ngâm vang lên, sau lưng thậm chí hiện lên chín con Hắc Long, khí thế kinh người!
Trong mắt người khác, tốc độ của hình nộm cực kỳ kinh khủng!
Nhưng trong mắt Diệp Bắc Minh, tốc độ của hình nộm còn chậm hơn kiến!
Một quyền đánh trả hình nộm!
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh. . .
Chỉ trong chớp mắt, hình nộm bay ra ngoài, ầm ầm tan vỡ!
"Hít!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hít một ngụm khí lạnh: "Nhóc con, tốc độ thật nhanh!"
"Tốc độ của hình nộm đã đến cực hạn, cậu lại còn có thể liên tục đánh ra mười mấy quyền!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Sai rồi!"
"Vừa rồi tôi ra tay tổng cộng một trăm lần!"
"Đm!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận mắng: "Một trăm lần!"
Ông ta hoàn toàn kích động: "Dù không cần bổn tháp xuất thủ, trong nháy mắt cậu cũng có thể đánh cảnh giới Siêu Phàm một trăm lần!"
"Cũng có thể giết cảnh giới Siêu Phàm trong nháy mắt rồi!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đây chính là sức mạnh của quy luật thời gian sao?"
Ánh mắt anh lóe lên: "Từ những gì giải thích trên bia đá quy luật hỗn độn, tu luyện quy luật thời gian tới trình độ cao nhất. . ."
"Hình như có thể nghịch chuyển thời không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: "Thế quy luật không gian thì sao ?"
Diệp Bắc Minh suy tư một lát, mới chậm rãi mở miệng: "Quy luật không gian tương đối đặc biệt, tạm thời tôi vẫn chưa có hoàn toàn lĩnh ngộ!"
"Hahahaha!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Xem ra cậu vẫn chưa lĩnh ngộ được, chỉ lĩnh ngộ một nửa thôi!"
"Nhưng. . ."
Diệp Bắc Minh định nói.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suýt chút nữa đã chửi thề: "Đm, nhóc con, cậu nói hết một lượt luôn được không?"
Diệp Bắc Minh mở miệng: "Chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, nhưng cũng hiểu sơ sơ rồi!"
Nói xong, anh bước tới mép thế giới nhỏ!
Anh cầm ra kiếm Đoạn Long, khắc mấy phù văn cổ xưa xuống đất.
Giây tiếp theo.
Vù!
Phù văn sáng lên, một luồng sức mạnh không gian nổi lên!
Cảnh không thể tưởng tượng nổi xuất hiện!
Thế giới nhỏ tùy thân vốn chỉ có một trăm mét vuông lại đang mở rộng nhanh chóng!
Trong nháy mắt đã hơn mười ngàn mét vuông!
Con suối trước kia đã biến thành một cái hồ trăm mét!
Mặt đất bên cạnh hồ xuất hiện một bụi cỏ nhỏ màu xanh!
"Trời ơi. . ."
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhìn chằm chằm mà hoàn toàn kinh hãi: "Nhóc con, lần này cậu nghịch thiên rồi!"
Diệp Bắc Minh nghi ngờ: "Sao thế? Không phải chỉ là một bụi cỏ thôi sao?"
"Cái này có gì nghịch thiên đâu?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hít sâu một hơi: "Nhóc con, một bụi cỏ đại diện cho một sinh mạng!"
"Thế giới nhỏ tùy thân mà cậu sáng tạo ra, bắt đầu từ con số không, từ không tới có!"
"Một sinh mạng vô căn cứ ra đời, cậu biết nó có ý gì không?"
. . .