"Chẳng lẽ mày thực sự có đủ sức để giết sạch năm trăm người bọn tao à? Chỉ dựa vào con huyết long kia thôi sao?"
Nhắc đến Huyết Long.
Không ít người lộ vẻ e dè!
Diệp Bắc Minh đáp: "Tất nhiên không phải!"
Mọi người thở phào nhẹ nhõm!
Giây lát sau.
Diệp Bắc Minh mở đôi mắt ra, khóe miệng nhếch lên nụ cười rét lạnh: "Đúng rồi, tôi quên không nói với các người một chuyện!"
"Chuyện gì?"
Lão giả khàn giọng hỏi theo bản năng.
"Trước đây tôi có một biệt hiệu, gọi là Sát Thần!"
Nói xong.
Diệp Bắc Minh giơ tay lên nắm chặt, lòng bàn tay tỏa ra một luồng huyết quang!
Một thanh kiếm đen mờ ảo hiện ra trong lòng bàn tay, bị một luồng khí tức kỳ lạ bao trùm, hoàn toàn không nhìn rõ hình dạng thật sự!
Chỉ nhìn thấy được đường viền mơ hồ.
Đây là một thanh kiếm, chỉ có thế mà thôi.
Nhưng.
Khi nhìn thấy thanh kiếm này, trái tim mọi người không khỏi khựng lại một nhịp!
Tựa như, cửa địa ngục vừa mở toang ra!
"Giết!"
Diệp Bắc Minh phun ra một chữ!
Thanh kiếm này phát ra một luồng huyết quang cuồn cuộn như tử thần xông ra, nơi nó đi qua đều bị san phẳng!
Hàng chục tu võ giả Chân Quân như giấy mỏng, chỉ cần chạm vào thanh kiếm đó đã tan thành đám sương máu!
Điều đáng sợ hơn là một đạo hư ảnh giống hệt những người tan thành sương máu bắn ra từ đó!
Thần hồn!
Vù---!
Thanh kiếm kêu vang lên, tất cả thần hồn và đám sương máu của đám tu võ giả đều bị nó nuốt chửng!
"Hít...!!!"
Những tu võ giả còn lại tại đó hít một hơi lạnh, tóc gáy dựng đứng!
"Thanh kiếm này ăn thịt người à?"
Lão giả khàn giọng hoảng sợ suýt nhảy dựng lên.
Xẹt---!
Một đạo kiếm khí màu máu bay thẳng về phía lão giả, ông ta hoảng loạn vội vàng ra tay ngăn cản!
Hàng loạt bản lĩnh cao cường xuất ra, huy động hơn chục món binh khí cũng không đỡ nổi luồng huyết quang lóe lên!
"Đừng..."
Luồng huyết quang hung bạo vô cùng, nghiền nát tất cả!
Bất cứ ai bị dính huyết quang đều tan thành đám sương máu!
Chỉ trong vài hơi thở, hơn một nửa trong số năm trăm tu võ giả Chân Quân bị giết hoặc thương vong!