Ông lão nhảy từ trên tường thành xuống, quỳ gối nói: “Lão phu là Hoàng Đạo Hùng, tất cả đều bị thần y cậu nói trúng cả rồi!”
“Xin thần y cứu tôi!”
“Cái gì?”
“Tôi hoa mắt rồi à? Hoàng Đạo Hùng một trong thập đại ác nhân quỳ xuống hả?”
“Má ơi! Ngược đời rồi!”
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Diệp Bắc Minh từ từ bước đến trước mặt Hoàng Đạo Hùng.
Tay tung ra mấy cây ngân châm đâm xuống cơ thể Hoàng Đạo Hùng!
“Chỉ mấy cây ngân châm mà tưởng giải quyết được nỗi ưu phiền của Hoàng Đạo Hùng rồi hả?”
“Hay là nói giỡn vậy!”
“Ha ha ha!”
Có rất nhiều người cười to không ngớt.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Ngân châm vừa đâm vào cơ thể của Hoàng Đạo Hùng.
Trong chốc lát, một luồng dương khí thuần khiến toát ra từ trong cơ thể Hoàng Đạo Hùng.
“Á!”
Hoàng Đạo Hùng hét to, khí thế trên người bỗng nhiên thay đổi chóng mặt.
Nháy mắt ông ta đã từ cảnh giới Thần Vương trung kỳ tiến vào cảnh giới hậu kỳ.
“Ôi...”
Nụ cười của đám người trên tường thành cứng lại, tất cả bọn họ hét thất thanh.
“Cô chủ, người thấy gì không?”
Một ông lão đứng cạnh Đỗ Nhược Băng hưng phấn nói: “Quỷ Môn Thập Tam Châm, chiêu thức mà tên nhóc ấy thi triển vậy mà là Quỷ Môn Thập Tam Châm đã thất truyền từ lâu!”
“Cô chủ, bệnh của người chữa được rồi!”
Đỗ Nhược Băng nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh nói: “Thấy rồi!”
“Ha ha ha ha!”
Hoàng Đạo Hùng phấn khích cười to, mắt đầy tơ máu: “Cảnh giới Thần Vương hậu kỳ, cảnh giới Thần Vương hậu kỳ thật!”
“Tôi dừng chân ở đây suốt một ngàn bảy trăm năm, giờ rốt cuộc đã tiến vào cảnh giới Thần Vương hậu kỳ rồi!”
Ông ta quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh.
Làm một hơi dập đầu mười mấy cái vang dội!
“Diệp thần y, bắt đầu từ hôm nay!”
“Ở vùng đất Nhật Lạc này, ai dám đối địch với cậu thì ấy chính là kẻ địch của Hoàng Đạo Hùng tôi!”
Hoàng Đạo Hùng còn chân thành nói: “Tôi nguyện lòng theo sau cậu!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Ông xứng hả?”