Vẻ mặt Mục Hàn hung dữ, tự cười lớn chế nhạo: “Ha ha ha, hay, hay! Hay cho tự nguyện!”
“Nam Cung Uyển, em nói thật thật đấy, từ nhỏ đến lớn trong lòng Mục Hàn anh chỉ một mình em!”
“Em lại đối xử với anh như vậy? Hôm nay anh sẽ đích thân giết tên súc sinh đó!”
Soạt!
Quay người dẫm ra một bước, đến trước chủ nhân Tinh Cung.
Tóm cổ họng của chủ nhân Tinh Cung: “Tên súc sinh đó đâu?”
“Cung chủ!”
Vẻ mặt đám người Tinh Cung biến sắc.
Mấy trưởng lão tiến lên: “Cậu Mục, xin hạ thủ lưu tình!”
“Cút!”
Mục Hàn lập tức ra tay, quét ngang trường kiếm màu máu!
Mấy cái đầu bay cao: “Ai dám nhiều lời một câu, giết không cần hỏi!”
Bỗng dồn lực.
Cổ họng của chủ nhân Tinh Cung phát ra tiếng “rắc rắc”.
Gần như khó thở!
Mùi cái chết xộc lên não: “Cậu Mục, cậu Diệp đến Đại Lục Thượng Cổ rồi!”
Vẻ mặt Mục Hàn dữ tợn:
“Cậu Diệp? Tôi cho phép ông gọi hắn là cậu Diệp sao?”
“Gọi hắn là súc sinh!”
“Vâng!”
Chủ nhân Tinh Cung vội vàng nói: “Tên súc… súc sinh đó đã đến Đại Lục Thượng Cổ!”
Đôi mắt Mục Hàn sầm xuống: “Nói đi, có chuyện gì?”
Chủ nhân Tinh Cung không dám chậm trễ, kể lại đầu đuôi ngọn nguồn sự việc một lượt.
Mục Hàn nghe xong sắc mặt vô cùng lạnh lùng: “Diệp Bắc Minh? Đại Lục Thượng Cổ?”
“Mày còn có thù với nhà họ Từ? Tô Lê của nhà họ Tô?”
“Cô ta đưa Diệp Bắc Minh đến Đại Lục Thượng Cổ? Ha ha, nhà họ Tô!”
Một lát sau, Mục Hàn hít sâu một hơi, nhìn sang Nhan Như Ngọc!
Đôi mắt co lại.
Trong ánh mắt của rất nhiều người, Mục Hàn bước lên trước quỳ dưới chân của Nhan Như Ngọc: “Mục Hàn cung nghênh lão tổ trở về nhà họ Mục!”
“Lão tổ?”
Đám người Cổ Thông Thiên, Cổ Tuyền, Long trưởng lão, chủ nhân Tinh Cung, bà già.
Mấy người Lâm Hi, Tần Lỗi, Lôi Bá!
Kể cả Nam Cung Uyển, tất cả mọi người đều sửng sốt!
Mấy trăm ngàn võ giả có mặt đều trố mắt.
Mục Hàn vừa nãy còn ngang ngược bá đạo, bây giờ lại quỳ dưới chân Nhan Như Ngọc?
Nhan Như Ngọc sợ giật mình: “Lão tổ? Việc này… việc này là sao?”
Mục Hàn ngẩng đầu: “Thưa lão tổ…”
Miệng khẽ động, trực tiếp truyền âm.
Vẻ mặt Nhan Như Ngọc biến ảo bất định, trong đôi mắt đẹp lóe lên ánh kinh ngạc, bất ngờ, không thể tin nổi.
“Bố của tôi… mẹ… lại…”
Mục Hàn tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Lão tổ, về đến nhà họ Mục, người sẽ biết tất cả”.
Ánh mắt của Nhan Như Ngọc hơi phức tạp, nhìn đám người Tinh Cung: “Được, tôi đi theo anh”.
“Tinh Cung có ơn với tôi, không được phép hại bọn họ”.
Mục Hàn gật đầu: “Vâng”.