Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng: “Kiếm Trấn Ngục, giết!”
Khoảnh khắc hai ông lão cảnh giới Thần Đế xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lóe lên rồi vụt tắt!
Chỉ một giây!
Phụt phụt!
Hai đóa hoa máu nổ tung.
“Việc này…”
“Làm sao có thể!”
“Vãi! Thánh Cảnh giết Thần Đế?”
“Tốt quá rồi, chúng ta được cứu rồi!”
Các phạm nhân bị nhốt kinh hãi đến lồi cả con ngươi.
Các cảnh giới Thần Chủ khác của nhà họ Từ sợ đến sượt sượt lùi lại.
“Tên nhóc này có vấn đề!”
“Chúng ta rút trước đã, chỉ cần hắn ở trong ngục giam Trấn Hồn thì không chạy được đâu!”
Cảnh giới Thần Chủ khác thấy vậy, rút chạy ra ngoài ngục giam Trấn Hồn mà đầu cũng không ngoảnh lại.
Diệp Bắc Minh không đuổi theo, cứu mẹ quan trọng hơn!
Đúng lúc anh đi về phía tầng thứ ba, bên tai vang lên giọng nói: “Tiểu huynh đệ, cứu chúng tôi đi!”
Kiếm Đoạn Long chém ngang ra, phá mở cửa phòng giam.
Bóng hình vụt đi lao vào sâu trong ngục giam Trấn Hồn.
Nhà họ Từ nằm mơ cũng không ngờ, lại thực sự có người dám giết vào ngục giam Trấn Hồn.
Lại thêm các võ giả nhốt ở đây, hầu như đều bị phế võ công!
Cho nên, lực lượng phòng ngự của ngục giam không phải mạnh lắm.
Dưới sự tàn sát điên cuồng của Diệp Bắc Minh, một người một kiếm trực tiếp giết thông ngục giam Trấn Hồn!
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, tầng cuối cùng rồi, mẹ câu ở bên trong”.
“Mẹ…”
Cơ thể Diệp Bắc Minh không ngừng run lên, nhìn chằm chằm cổng lớn bằng thép trước mắt!
Liền sau đó.
Chân nguyên ngưng tụ, chém kiếm Đoạn Long xuống!
Phập!
Cổng thép ầm ầm nổ tung.
Trong lúc đó ở điện chính nhà họ Từ.
Từ Thiên bỗng mở mắt: “Cấm chế của ngục giam Trấn Hồn bị công phá rồi? Làm sao có thể!”
“Báo!”
Cùng lúc đó, đại điện vang lên một tiếng nói gấp gáp: “Lão tổ, xảy ra chuyện rồi”.
“Có một thanh niên công phá cổng lớn ngục giam Trấn Hồn giết vào trong rồi!”
Vẻ mặt Từ Thiên biến sắc: “Cậu nói cái gì?”
“Kẻ nào mà to gan như vậy, lại dám xông vào ngục giam Trấn Hồn?”
“Đợi đã…”
Con ngươi của Từ Thiên co lại: “Diệp Bắc Minh! Là Diệp Bắc Minh!”
“Tên nhóc này đến nhanh thế sao? Làm sao có thể!”
Trên khuôn mặt già lóe lên vẻ kinh ngạc!
Liền sau đó.
Kinh ngạc hóa thành kích động mạnh: “Ha ha ha, đúng là ông trời giúp ta!”
“Bản tọa còn cho rằng tên súc sinh này phải nửa năm nữa mới có thể đến được, không ngờ nhanh như vậy?”
Trong đôi mắt lóe lên vẻ hung dữ: “Hôm nay vừa hay dùng máu tươi của mày, mở cánh cửa kho báu của nhà họ Diệp!”
…
Phập!
Cánh cổng thép hóa thành vô số mảnh vụn bay đi!