Anh ta bỗng nổi điên, ôm chặt chân người thanh niên áo lam.
Rồi há to miệng cắn một cú thật đau.
“Á!”
Người thanh niên áo lam tên Bạch Kiếm Tinh hét lên, vẻ mặt dữ tợn, tức tối gầm to: “Mẹ mày! Tàn phế mà cũng dám cắn tao à? Cút!”
Rồi gã tung cước đá bay Hầu Tử.
Hầu Tử ngã lăn trên mặt đất, miệng còn gặm một miếng thịt.
Trên cái giò của Bạch Kiếm Tinh xuất hiện một miệng vết thương sâu đến mức thấy xương.
“Ha ha ha!”
“Bạch Kiếm Tinh sao thế?”
Mấy đệ tử nội môn cười khinh khỉnh: “Một tên tàn phế mà cũng đánh cậu bị thương được à?”
Cô gái áo lục cười trộm: “Đệ tử nội môn mà mất mặt thật nhỉ?”
“Con mẹ mày chán sống thật rồi!”
Trán Bạch Kiếm Tinh nổi gân xanh, hận không thể đá chết Hầu Tử.
Nhưng mà!
Gã không dám giết người công khai.
Thế là gã bèn nhìn sang Đoạn Dật Phong: “Đoạn sư huynh?”
Đoạn Dật Phong phất tay bảo: “Đường núi gồ ghề, có một hai đệ tử ngoại môn bất cẩn ngã xuống dưới vực qua đời âu cũng là chuyện thường tình!”
Bạch Kiếm Tinh nhếch mép cười khẩy: “Cảm ơn Đoạn sư huynh!”
Một mùi máu tươi tanh tưởi ập vào mũi.
Bạch Kiếm Tinh bước từng bước đến chỗ Hầu Tử, rồi hung hăng dẫm mạnh xuống cái chân gãy kia.
Còn xoáy mũi chân.
“Á!”
Hầu Tử kêu la thảm thương.
Hai mắt đỏ ngầu, cả người run rẩy, đau đớn đến sắp ngất.
“Kêu đi, kêu to chút, mày chưa ăn cơm à?”
Ánh mắt Bạch Kiếm Tinh rét lạnh: “Đồ tàn phế, mày dám cắn chân tao à? Tao dẫm nát miệng mày giờ!”
Rầm!
Gã nhấc chân lên.
Miệng Hầu Tử be bét máu, cả khuôn mặt đầm đìa máu tươi.
Bạch Kiếm Tinh vẫn còn rất khó chịu.
Thế là gã hung tợn dẫm lên cái chân khác của Hầu Tử.
“Răng rắc”, tiếng xương cốt gãy từng khúc vang lên.
Hầu Tử đau đớn cuộn tròn người.
Bạch Kiếm Tinh đá bay anh ta sang vách núi bên cạnh.
Ngay khi sắp rơi xuống vực sâu vô tận, Hầu Tử vươn hai tay bám lấy tảng đá bên vách núi.
“Chao ôi, khao khát sống của tên tàn phế này còn mạnh lắm!”, cô gái áo lục che miệng cười khinh.
Đoạn Dật Phong cũng thấy khá hứng thú: “Thú vị đấy chứ, nếu là người bình thường thì đã chết từ đời nào rồi!”
“Tên tàn phế này còn chịu được đến tận giờ à? Bạch Kiếm Tinh, chơi thêm đi!”
Bạch Kiếm Tinh nhếch mép: “Đoạn sư huynh, chỉ cần những lời này của anh là đủ rồi!”
Gã chậm ra đi đến chỗ vách núi.
Gã lấy ra một cây dao nhọn hoắc: “Chậc, tao phải chém đứt đến ngón tay thứ mấy thì mày mới rớt xuống nhỉ?”