Cơ thể Thẩm Nại Tuyết run lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Cô ta yếu ớt ngã ngồi trên mặt đất.
Bỗng nhiên, trong đầu Thẩm Nại Tuyết vang lên giọng nói của Băng Phách: “Tôi đã nói cô rồi, chiêu hồn cần trả giá rất lớn!”
“Sao cô lại không nói cho Diệp Bắc Minh biết cô vừa thiêu đối một hồn một phách trong ba hồn bảy phách của mình chứ?”
Thẩm Nại Tuyết mỉm cười hỏi: “Tại sao phải nói?”
“Cô...”
Băng Phách sửng sốt: “Lẽ nào cô yêu thằng nhóc đó rồi?”
Thẩm Nại Tuyết cắn bờ môi đỏ mọng, hít sâu rồi nói: “Bên cạnh cậu Diệp có vô số hồng nhan tri kỷ, tôi có là cái gì đâu chứ?”
“Anh ấy cứu tôi hai lần, tôi hy sinh một hồn một phách cho anh ấy thì có là bao?”
“Cô hy sinh cho thằng nhóc kia biết bao nhiêu mà cậu ta lại chẳng biết gì”.
Băng Phách hừ nói: “Phụ nữ chìm đắm trong tình yêu ngu ngốc vậy đấy!”
...
Sau khi rời khỏi Băng Cực Cung, Diệp Bắc Minh đi theo tấm bản đồ Mặc Phong Hành đưa cho mình.
Anh đi thẳng đến nhà họ Mặc.
Khi Diệp Bắc Minh chạy tới nhà họ Mặc đã kinh hãi trước khung cảnh trước mắt.
Theo như lời Mặc Phong Hành, nhà họ Mặc ẩn sâu trong một sơn cốc long mạch.
Lúc này, sơn cốc đằng trước đã đổ nát, long mạch bị chém thành mấy đoạn.
Cả nhà họ Mặc la liệt xác chết, nơi nơi đều là những thi thể bị tàn phá không nguyên vẹn.
Máu chảy thành sông.
“Chuyện gì thế này?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt nói: “Tiểu Tháp, tìm kiếm nơi Mặc Phong Hành và Mặc Đình Đình mất tích!”
“Được!”
Thần niệm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lan ra ngoài như sóng biển cuồn cuộn.
Sau mấy giây, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cho kết quả: “Nhóc nè, hai người bọn họ không có trong đống xác chết đó!”
“Tung tích nơi bọn họ mất tích thì sao?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Khí tức của bọn họ đã biến mất, chắc hẳn đã bị gì đó che kín!”
“Nhà họ Mặc bị sát hại, nơi đây lại không có khí tức của bọn họ, chắc vẫn còn sống!”
Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày.
Trăm mối nghi vấn không một lời giải, anh mới rời đi mấy ngày ngắn ngủi.
Vậy mà nhà họ Mặc đã bị người khác huyết tẩy.
“Rốt cuộc là ai chứ?”