“Chẳng những chủ mẫu giúp tôi trẻ mãi không già, còn chỉ điểm tôi tu võ, khiến tôi có cơ hội trở thành Võ Thánh!”
“Hai mươi ba năm qua, tôi ngày đêm trông ngóng sự xuất hiện của cậu”.
Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ.
Hỏi tiếp: “Mẹ tôi chỉ bảo cô đợi tôi? Không dặn dò gì?”
“Có!”
Lăng Thi Âm gật đầu: “Chủ mẫu bảo cậu làm ba chuyện”.
Diệp Bắc Minh vội vàng hỏi: “Ba chuyện?”
“Thứ nhất, chủ mẫu nói nếu nhà họ Diệp Côn Luân Hư gặp nạn, có thể giúp thì giúp!”
“Thực sự không giúp được thì thôi, không phải tạo gánh nặng”.
Diệp Bắc Minh sững sờ.
Nếu như dựa vào suy nghĩ của anh, năm đó nhà họ Diệp mặc kệ mẹ, anh cũng chẳng buồn để ý đến nhà họ Diệp.
Dù nhà họ Diệp bị diệt vong thì sao?
Bây giờ nhìn lại, mặc dù mẹ bị nhà họ Diệp làm tổn thương lòng, nhưng cuối cùng vẫn là người nhà họ Diệp.
Không thể không bận lòng.
“Được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
“Thứ hai, chủ nhân để lại một món đồ ở nhà họ Diệp Long Đô, thiếu chủ cậu mau đi lấy, gỡ bỏ bí mật của vật đó”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích.
Vật đó chẳng phải tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao?
Diệp Bắc Minh trả lời: “Điều thứ hai tôi làm được rồi”.
Lăng Thi Âm kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, rồi tiếp tục nói: “Thứ ba, từ ngày thiếu chủ bắt đầu bước vào Vạn Bảo Lâu”.
“Trong vòng một năm, trở thành Võ Đế!”
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh không nhịn được chửi thề, khóe miệng co quắp: “Mẹ bảo con trai một năm trở thành Võ Đế? Mẹ thật biết nghĩ!!!”
Lăng Thi Âm biểu tình quái dị: “Thiếu chủ, ban đầu tôi cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi”.
“Trong vòng một năm trở thành Võ Đế, dù bây giờ cậu là Võ Thánh cũng khó mà làm được đúng chứ?”
Một năm trở thành Võ Đế!
Theo như Lăng Thi Âm thấy cũng không thể nào.
Đừng nói chi Diệp Bắc Minh bây giờ không phải Võ Thánh.
Trong toàn bộ lịch sử Long Quốc cũng không có thiên tài nào yêu nghiệt như vậy.