Một tiếng động vọng tới.
Cánh cửa đá cao trăm mét kia mở ra.
Ông lão mặc đồ đen bước vào, đi thẳng tới nơi sâu nhất.
Ở đây là một cung điện cổ kính có từ xa xưa.
Trên chiếc ghế rồng ở vị trí cao nhất là một người nào đó, phía dưới là một người đàn ông đang quỳ.
Người nọ không chủ động quỳ xuống mà bị người khác đánh gãy khớp gối, đè quỳ rạp xuống đất.
Nếu Diệp Bắc Minh ở đây thì hẳn sẽ nhận ra người nọ.
Đó chính là bố của anh.
Dạ Huyền.
“Nói!”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Lão già áo dám không dám nhìn thẳng vào người ngồi trên ghế rồng, chỉ quỳ xuống bẩm: “Chủ nhân, Diệp Bắc Minh đến đây!”
Người trên ghế rồng kinh ngạc: “Cái gì? Cậu ta còn sống ư?”
Dạ Huyền kích động: “Con trai tôi đến đây!”
Lão gì áo xám kia kính cẩn gật đầu: “Thưa chủ nhân, chẳng những cậu ta đến đây!”
“Mà con đưa ma tỷ về nữa!”
Rầm!
Người ngồi trên ghế rồng không ngồi nữa mà đứng dậy ngay.
Trong bóng đêm hé ra một gương mặt lạnh lùng, có chút tương tự với Dạ Huyền: “Đến trời cũng giúp tao, Dạ Huyền mày sinh ra một đứa con tốt thật đấy!”
“Tao còn tưởng cậu ta đã bỏ mạng ở thần miếu chiến trường Thái Cổ rồi chứ, ai ngờ cậu ta còn sống trở về, thậm chí còn có cả ma tỷ!”
Mắt Dạ Huyền đỏ rực: “Mày không được phạm thêm lỗi lầm gì nữa, Thiên Ma Tộc đã nguy nan lắm rồi!”
“Nếu chúng ta tự giết lẫn nhau thì sợ rằng Thiên Ma Tộc sẽ diệt vong đấy!”
Người kia khinh thường cười đáp: “Thiên Ma Tộc diệt vong thì liên quan gì đến tao?”
Dạ Huyền tức giận, sát ý bùng lên trong ánh mắt: “Trên người mày cũng chảy dòng máu của Thiên Ma Tộc đấy, mày làm vậy không sợ khiến bố thất vọng ư?”
“Không làm liệt tổ liệt tông Thiên Ma Tộc thất vọng ư?”
Dạ Huyền thất vọng lắc đầu nói tiếp: “Thiên Ma Tộc vốn là một trong ngũ đại hoàng tộc, bởi vì lòng riêng của mày, mày coi thử Thiên Ma Tộc giờ thành ra sao!”
“Ha ha ha!”
Người kia cười cuồng loại: “Nóng nảy thế, Dạ Huyền mày cũng vội sao?”
“Mày lo Thiên Ma Tộc bị diệt vong đến vậy à? Tao cố tình muốn diệt Thiên Ma Tộc đấy!”
Dạ Huyền cười khẩy: “Con thứ đúng là con thứ, đúng là thứ vĩnh viễn không lên được mặt bàn!”
Người kia như mèo giẫm đuôi: “Câm miệng, câm miệng, mày câm cho tao!”
Người nọ gào thét như kẻ điên: “Dạ Huyền, mày thật đáng chết!”
“Tao muốn cả Thiên Ma Tộc bị diệt vong, dù mày có huyết thống chính tông thì thế nào chứ? Chẳng phải giờ rơi vào cảnh tù đày rồi à?”
“Nếu Diệp Bắc Minh còn sống thì mày vô dụng rồi!”
Người nọ bước xuống ghế rồng, trong tay xuất hiện một thanh ma kiếm màu đen kề sát cổ Dạ Huyền.
“Yên tâm đi, cả nhà chúng mày sẽ nhanh chóng đoàn tụ với nhau thôi!”
“Vợ của mày, con trai của mày và cả em gái của mày nữa!”
“Tao sẽ tiễn hết xuống dưới gặp mày!”
Người nọ vung kiếm lên chém vào cổ Dạ Huyền.
Rầm!
Một tiếng nổ chấn động cả cung điện.
Cánh cửa đại điện vỡ nát, vụn gỗ bay tứ tung.
Một bóng dáng xinh đẹp dẫn theo hơn mười người chạy tới: “Anh trai, em tới cứu anh!”
...