Dạ Nhân Hoàng hừ lạnh một tiếng, tung một cú đấm đâm thủng lồng ngực của ma viên.
Xoẹt!
Con mãnh hổ từ bên cạnh bổ nhào đến có một viên bảo thạch màu xanh lam được ngưng tụ giữa mi tâm, viên bảo thạch ấy lóe lên tia sáng kỳ lạ.
"Chết đi!"
Dạ Nhân Hoàng hét lên thật to, nhảy lên không trung rồi tàn nhẫn đạp vào mãnh hổ mà không chút nương tình.
Ầm!
Đầu mãnh hổ nổ tung, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Ông ta lạnh lùng quay đầu lại: "Diệp Bắc Minh, chờ đến khi lão phu giết xong bọn ma thú này sẽ là ngày chết của mày..."
Song, ông ta chưa kịp nói hết câu này thì mười mấy con ma thú cấp mười một lại ồ ạt xông tới.
Dạ Nhân Hoàng vừa phất tay một cái đã làm tám con ma thú chết tươi.
Khi ông ta chém chết một con rắn đen, máu rắn văng tung tóe, bắn trúng tay Dạ Nhân Hoàng.
Trong thoáng chốc, bàn tay ông ta đã bị ăn mòn mất một mảng lớn.
"Chết tiệt!"
Dạ Nhân Hoàng giận dữ gầm thét, tức giận giết chết ma thú bốn phía quanh đây.
Ngay sau đó.
Lại một bầy thú đông như nêm kéo tới!
Phía bên kia.
Một con ma ưng phóng về phía đầu Ngạo Thương Khung với tốc độ nhanh như chớp.
"Dám đánh lén lão phu à? Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!"
Ngạo Thương Khung quát tháo, chém thanh đao vàng trong tay ra, bổ ma ưng làm hai nửa.
Nhưng trước khi chết, ma ưng đã kịp cào rách khuôn mặt già cỗi của Ngạo Thương Khung.
Lăng Tác Cổ giết một mạch hơn một ngàn con ma thú, thi thể ma thú chất chồng dưới chân ông ta như núi.
Ông ta chưa kịp thở dốc lấy hơi thì mấy trăm con ma thú lại bao vây ông ta một lần nữa!
Hai mắt Lăng Tác Cổ long sòng sọc, tóc tai bù xù: "Đệt mẹ! Mấy con súc sinh này không sợ chết à?"
"Nhào lên! Nhào lên! Có bao nhiêu lão phu giết bấy nhiêu!"
Liễu Tiêu Vân hệt một con dã thú đang rít gào.
Hai tiếng trôi qua.
Mặt đất dưới chân bốn lão già đã máu chảy thành sông, cả bốn người họ cũng mình mẩy máu me be bét.
Ai nấy cũng đều bị thương, tuy muốn tiếp tục chiến đấu nhưng sức lực lại đang cạn kiệt dần.
Lúc này bọn họ đã tụ tập một chỗ, bọn ma thú cũng nhào tới liên tục như thể không muốn sống nữa vậy.
Lăng Tác Cổ vung một nhát kiếm chém chết mười mấy con ma thú, giận dữ hét lớn: "Thằng khốn này biết ma thú bình thường không giết chết được chúng ta nên cố ý tiêu hao sức lực của chúng ta đây mà!"
"Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ bị kiệt quệ đến chết mất!"
Ngạo Thương Khung nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: "Cùng ra tay đi, giết cậu ta đã rồi tính sau!"
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân dưới đất.
Anh đang hồi phục sức mạnh của mình.
Hơn một ngàn con sư tử đang bao quanh gần đó để bảo vệ anh.
"Giết!"
Giang Kiếm Trần chém một kiếm vào không khí, giết chết hơn một trăm ma thú, gần như sắp lao đến trước người Diệp Bắc Minh!