Một trăm bóng người ngồi khoanh chân trên một đàn tế trên cao, tay mỗi người đều bị cứa một nhát!
Máu tươi chảy xuống đất, xuôi theo khe rãnh, hội tụ lại, tạo thành một hình vẽ màu đỏ!
Ánh mắt Dư Thiên Trung bỏng cháy, ông ta chỉ vào một chỗ: “Lãng Nhi, cháu lại đó ngồi đi!”
“Ông sẽ luyện hóa sức mạnh thần hồn của bọn họ, dồn tất cả vào trong cơ thể của cháu!”
“Sau đó dùng cỏ U Minh phụ trợ, luyện hóa một viên Luân Hồi Tái Tạo đan!”
Dư Lãng kích động ngồi lên, nuốt nước bọt đánh “ực” một cái: “Ông ơi, Luân Hồi Tái Tạo đan thật sự có thể nâng cao thiên phú của cháu ạ?”
“Hừ, nó là đan phương của Thần Giới!”
Dư Thiên Trung “hừ” khẽ một tiếng: “Bao nhiêu năm qua, nhà họ Dư đã tập hợp đủ tất cả dược liệu phụ trợ rồi!”
“Nếu không phải cần có cỏ U Minh tươi thì từ lúc lấy được trăm bộ thân thể luân hồi này là đã có thể luyện đan rồi!”
“Một khi Lãng Nhi ăn Luân Hồi Tái Tạo đan, thiên phú của cháu sẽ còn mạnh hơn cả con cháu của các Thiên Thần!”
“Sau này, cả nhà họ Dư chúng ta có vào được Thần Giới hay không là dựa cả vào một mình cháu đấy!”
Đôi mắt Dư Lãng càng thêm bỏng cháy: “Ông ơi, Lãng Nhi nhất định không phụ sự kỳ vọng của ông!”
Dư Thiên Trung đang định khen ngợi Dư Lãng mấy câu.
Bỗng nhiên.
Phiến đá màu đỏ sau lưng chợt lóe lên, bóng ông lão râu dê hiện ra trước mặt: “Ông Dư, xảy ra chuyện rồi!”
Dư Thiên Trung nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì?”
“Sao chỉ có một mình ông? Vạn trưởng lão đâu?”
“Ồ? Ông bị thương à?”
Ông lão râu dê gật đầu: “Diệp Bắc Minh xông vào trong Địa Hỏa Các rồi, Vạn trưởng lão muốn đi báo tin cho tổng viện trưởng!”
“Tôi đã giết ông ta rồi, hiện tại chỉ có mình tôi biết chuyện Diệp Bắc Minh đã vào trong Địa Hỏa Các!”
“Gì cơ?”
Ban đầu, Dư Thiên Trung giật mình nhưng rồi ông ta nhanh chóng tỉnh táo lại: “Được, tôi biết rồi!”
“Trông coi cửa Địa Hỏa Các cẩn thận, đợi tôi xong chuyện, nhất định tôi sẽ giúp ông đột phá lên cảnh giới Đế Tôn!”
“Cảm ơn ông Dư!”
Ông già râu dê mừng rỡ, hình ảnh biến mất.
Ánh mắt Dư Lãng lóe lên sự sợ hãi: “Ông ơi, làm sao bây giờ? Tên sát thần kia tới rồi!”
“Với thực lực của chúng ta, chắc chắn chúng ta không phải là đối thủ của anh ta!”
“Hay là chúng ta trả sư phụ lại cho anh ta đi được không?”
Bốp!
Dư Thiên Trung nhảy lên tế đàn, tát vào mặt Dư Lãng: “Đồ ăn hại, cậu ta còn chưa tới mà cháu đã sợ rồi!”
“Chẳng lẽ thằng ranh này có ba đầu sáu tay hay sao? Sao cháu phải sợ đến vậy chứ?”
“Nhưng mà anh ta thực sự giết người không chớp mắt đấy ạ...”, Dư Lãng bưng mặt.
“Cháu!”
Dư Thiên Trung bực mình vì đứa cháu kém cỏi không được như kỳ vọng: “Nếu không phải nhà họ Dư chúng ta không còn ai khác thì còn lâu mới tới lượt một đứa ăn hại như cháu được ăn viên Luân Hồi Tái Tạo đan này!”
“Ông quản lý Địa Hỏa Các này mấy trăm năm, mỗi cơ quan trong này ông đều thuộc nằm lòng!”
“Chỉ cần ông khởi động những cơ quan đó thì chắc chắn tên oắt kia sẽ phải chết trên đường đi!”
“Trời có sập cũng vẫn còn ông gánh cho cháu, cháu sợ gì?”
Nét mặt Dư Thiên Trung đầy hung hãn, ông ta bước tới trước một phiến đá màu đỏ khác.
Ấn tay lên đó!
...
Diệp Bắc Minh đang đi sâu vào trong Địa Hỏa Các.