Hai người cách nhau chưa đến mười mét, Diệp Bắc Minh muốn quay đầu thì cũng đã muộn!
Đà chủ phân đà số chín cười điên cuồng không ngừng: “Ha ha ha! Tên nhóc ngu xuẩn!”
“Bản tọa là cảnh giới thần hoàng hậu kỳ! Mày lại dám quay lưng lại với tao?”
“Chết đi!”
Khoảnh khắc thần đao màu máu sắp chém xuống đầu của Diệp Bắc Minh!
“Vốn dĩ muốn giữ ông lại hỏi vài vấn đề, bây giờ xem ra không cần thiết nữa!”
Giọng lạnh lùng của Diệp Bắc Minh vang lên!
Trái tim của đà chủ phân đà số chín run lên, giọng nói này giống như phán quyết của tử thần!
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh quay người với tốc độ với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh!
Phụt!
Đâm xuyên một kiếm!
Vẻ mặt của đà chủ phân đà số chín không cam tâm, hóa thành một cái xác khô, dữ tợn ngã xuống đất!
“Vù…”
Tiêu Tiêu thở nhẹ nhõm một hơi, cả người dường như sụp đổ: “Chủ nhân… lần sau cậu đừng như vậy, sợ muốn chết…”
Diệp Bắc Minh nhìn Tiêu Tiêu, khắp chỗ trên người đều là dấu vết của mỏ hàn để lại!
Ngay cả khuôn mặt cũng bị hành hạ đến da thịt lở loét!
Diệp Bắc Minh tiện tay chém đứt sợi xích trên người Tiêu Tiêu!
Vì Tiêu Tiêu mất đi sức lực, trực tiếp đổ vào lòng Diệp Bắc Minh!
“Ấy…”
Diệp Bắc Minh thở dài một hơi, trực tiếp đặt Tiêu Tiêu xuống đất!
“Xoẹt!” một tiếng xé rách áo đầy vết máu của cô ta!
Tiêu Tiêu ôm người theo bản năng!
Cho dù toàn thân đầy vết thương, cũng khó mà che được làn da mịn màng vốn có!
Diệp Bắc Minh ra lệnh nói: “Bỏ tay ra!”
Khuôn mặt trắng bệch của Tiêu Tiêu hiện lên tia ửng đỏ: “Chủ nhân, tôi… bây giờ tôi rất bẩn, hơn nữa còn bị thương…”
“Nếu chủ nhân muốn, có thể đợi tôi… hồi phục rồi tính không?”
Diệp Bắc Minh trừng mắt: “Đầu óc cô nghĩ gì vậy? Cô không buông tay làm sao tôi trị thương cho cô?”
“A? Ồ… ồ!”
Tiêu Tiêu vội gật đâu, buông tay ra!
Diệp Bắc Minh tỉ mỉ rửa sạch cơ thể của Tiêu Tiêu, rồi lấy bột thuốc bôi lên người cô ta, cả quá trình vô cùng nhẹ nhàng dịu dàng!
Trong đôi mắt càng không có chút dục vọng nào!
“Con gái mà để lại sẹo trên người thì rất khó coi, có thuốc này của tôi, sau này chắc sẽ không để lại sẹo!”
“Cảm ơn, cảm ơn chủ nhân…”
Trái tim băng lạnh của Tiêu Tiêu có thứ gì chạm vào.
Diệp Bắc Minh lấy ra một bộ quần áo ném qua: “Thay áo trước đã, mặc tạm đi”.
Sau khi Tiêu Tiêu mặc áo xong.
“Có thể tự đi không?”
Sau một hồi chữa trị, lại thêm đan dược của Diệp Bắc Minh, Tiêu Tiêu đã hồi phục rất nhiều: “Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, đột nhiên bước ra một bước, thanh kiếm trong tay bùng phát ra sau đường kiếm khí liên tiếp chui vào vách đá đại điện!