Diệp Bắc Minh đi phía sau người phụ nữ áo trắng vào sâu bên trong học viện Giám Sát.
Trên đường càng ngày càng ít người qua lại.
Khi anh đi ngang qua vài cung điện cổ xưa, tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Trong phạm vi này đều có cao thủ cảnh giới Vực Chủ toạ trấn, thực lực của mỗi người đều không khác sư phụ của cậu lắm".
Diệp Bắc Minh âm thầm gật đầu.
Xem ra học viện Giám Sát này cũng là nơi ngọa hổ tàng long!
Rất nhanh.
Người phụ nữ áo trắng đã đứng ở trước một đại điện, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Cô ta bước từng bước vào trong đó, quay đầu lại nhìn Diệp Bắc Minh một cái: "Vào đi!"
Diệp Bắc Minh nhấc chân đi vào đi, liền thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi ở ghế thái sư.
Không giận tự uy!
"Cậu chính là Diệp Bắc Minh?"
"Là tôi, ông chính là viện trưởng của học viện Giám Sát?"
Người phụ nữ áo trắng dựng thẳng mày lên: "Láo xược, cậu dám ăn nói với tổng viện trưởng như vậy ư?"
Một luồng sát ý ngưng tụ, dừng ở trên người Diệp Bắc Minh!
"Cô muốn giết tôi?"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trong nháy mắt lạnh như băng!
Ầm!
Sát ý còn khủng bố hơn sát ý của người phụ nữ áo trắng gấp trăm lần phóng ra từ trong cơ thể anh!
Trong nháy mắt đã tập trung vào cô ta!
"A......"
Trên mặt người phụ nữ áo trắng lộ ra vẻ thống khổ!
"Dừng tay!"
Người đàn ông trung khẽ quát một tiếng, một uy áp ập đến: "Diệp Bắc Minh, cậu đang làm cái gì vậy?"
Diệp Bắc Minh thu liễm sát ý, kéo ghế ra ngồi xuống.
"Thứ nhất, là mấy người mời tôi gia nhập học viện Giám Sát, không phải là tôi cầu xin gia nhập!"
"Cho nên đừng ra oai phủ đầu với tôi!"
"Thứ hai, cá nhân tôi không thích bị người ta dùng sát ý với mình!"
"Cho dù sát ý này là uy hiếp, không phải thật sự muốn giết tôi!"
"Thứ ba, tôi có thể tuân thủ quy củ của mấy người, nhưng nếu tôi đã tuân thủ quy củ!"
"Mấy người cũng phải làm theo quy củ!"
Người đàn ông trung niên trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh!
"Tên nhóc này đúng là quá ngông cuồng! Vậy mà lại dám nói đạo lý với lão phu!"
Ánh mắt ông ta ngưng tụ, thản nhiên nói: "Tôi vừa mới cứu cậu, cậu lại báo đáp ân nhân cứu mạng như vậy ư?"
Diệp Bắc Minh cũng thản nhiên nói: "Ông xác định là ông cứu tôi mà không phải cứu Trịnh Bách Xuyên chứ?"
"Cậu nói cái gì?"
Người đàn ông trung niên sửng sốt.
Ngay sau đó.
Ông ta giống như là nghĩ đến chuyện gì đó rất đáng sợ: "Cậu… ý cậu là cậu có thể lấy thực lực của mình để giết Trịnh Bách Xuyên?"
Ông ta quyết đoán lắc đầu: "Không có khả năng!"
Diệp Bắc Minh lười giải thích: "Ông còn chưa giới thiệu mình đâu".
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng: "Hừ!"
Nhưng ông ta vẫn tự giới thiệu: "Tôi tên là Vương Bình An".
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Chào Vương viện trưởng".
Vương Bình An có chút cạn lời: "Tên nhóc cậu cũng biết chào hỏi sao? Tôi còn nghĩ cậu chỉ biết ăn thuốc nổ chứ!"
Diệp Bắc Minh cười: "Chỉ cần là người không có địch ý với tôi, tôi vẫn rất thân thiện".
Khóe miệng Vương Bình An co rúm một chút!
Hay cho câu rất thân thiện!