Huyết Thiên rất kích động.
Lão già áo xám ném cho anh ta một viên đan dược màu đỏ: “Ăn nó đi!”
“Vâng!”
Huyết Thiên không chút do dự, nuốt chửng luôn viên đan dược màu đỏ.
Ngoại trừ đan điền đã bị tổn hại, thương thế trên người lập tức khỏi bảy, tám phần!
“Anh Kỷ, làm phiền anh rồi!”
Một giọng nói oai nghiêm vang lên.
Mọi người quay đầu lại, trông thấy một người người đàn ông trung niên bay tới, đằng sau ông ta là mười mấy vị trưởng lão của Huyết Tộc!
“Người đứng đầu Huyết Tộc, Huyết Bách Luyện!”
Người tu võ trên khán đài tới tấp đứng dậy, không một ai dám ngồi.
Khuôn mặt già nua của Huyết Bách Luyện sầm lại: “Đồ vô dụng, thế mà để cho người ta đánh tàn phế ngay trước cửa nhà mình!”
“Bao giờ trở về phải úp mặt vào tường hối lỗi một trăm năm, không lên được cảnh giới Chúa Tể thì không được phép rời khỏi Huyết Tộc một bước!”
Huyết Thiên đứng dậy, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Nếu không tại tên này thì sao anh ta lại thảm hại như vậy chứ!
Một giây sau.
Huyết Bách Luyện lại nhìn Diệp Bắc Minh: “Ranh con, ai sai cậu tới giương oai giễu võ ở thành Huyết Linh vậy?”
“Lão phu không tin một tên cảnh giới Thiên Huyền nhỏ bé như cậu lại dám gây ra tất cả những chuyện này!”
“Nói đi, ai là người đứng sau lưng cậu? Nếu nói thì lão phu sẽ cho cậu được chết một cách mau lẹ!”
Diệp Bắc Minh phớt lờ lời Huyết Bách Luyện vừa nói, quay qua nhìn Huyết Thiên: “Tao đã cho mày đứng lên chưa? Quỳ xuống!”
“Ồ!”
Tất cả mọi người trên khán đài đều hít sâu một hơi!
Ở ngay trước mặt người đứng đầu Huyết Tộc mà Diệp Bắc Minh vẫn còn dám nói năng như vậy sao?
Điên rồi!
Chắc chắn là điên rồi!
Tiêu Tuyết Y run rẩy: “Chẳng lẽ tên ranh này vẫn còn quân át chủ bài khác ư?”
Huyết Thiên suy sụp, tức điên tiết, gào lên: “Đệt! Thằng chó đẻ! Mẹ kiếp, mày nói gì cơ?”
“Sư phụ, giết nó đi, giúp con giết nó đi!”
Giọng Huyết Bách Luyện không hề có chút tình cảm nào: “Anh Kỷ, giữ lại cho cậu ta một hơi, lão phu đích thân sưu hồn!”
Bóng dáng của lão già áo xám lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh!
Tấn công bả vai vừa bị thương của anh!
Diệp Bắc Minh thoát ra, lùi lại, cú đánh sượt ngang qua lồng ngực của anh!
Lão già áo xám cười lạnh lùng: “Ranh con, phản ứng nhanh đấy!”
“Cậu trốn được chiêu đầu, vậy còn chiêu thứ hai thì sao?”
Ông ta vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh lập tức nhận ra có một luồng gió mạnh đập tới từ sau lưng!
Một giây sau.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, thân thể anh như thể rời ra thành từng mảnh, cả người bay chếch ra ngoài!
Diệp Bắc Minh phun ra một búng máu trên không trung.
Ma lang chín đầu xông tới, đỡ được Diệp Bắc Minh, vững vàng đáp xuống đấu thú trường!
Bao gồm cả hổ hoàng kim, tổng cộng mười con Thú Vương vây quanh Diệp Bắc Minh.
Gầm lên về phía lão già áo xám!
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, bản tháp đề nghị cậu nên rút lui!”