"Khụ khụ, ấy..."
Mặt già của Độc Cô Vũ Vân đỏ bừng, hết sức khó xử.
Ai ngờ Kiếm Chủ Bất Diệt lại bổ sung: "Rõ ràng là giống tôi!"
Vua tàn sát: "Mẹ nhà nó, Kiếm Chủ Bất Diệt ông có cần mặt nữa không đấy?"
Đan Đế Bất Hủ gật đầu theo: "Lão già này dùng kiếm, hèn hạ sẵn rồi!"
"Trợn mắt nói dối, con gái Minh Nhi rõ ràng giống tôi!"
Các sư phụ khác: "Đậu xanh..."
Long Huyết Chiến Thần trực tiếp lấy ra một miếng ngọc bội: "Nhóc con, đây là ngọc bội đã được máu rồng nhuộm đẫm!"
"Cho con vật này, có thể phòng thân kiện thể, phù hộ con trưởng thành khỏe mạnh!"
Dược Vương Quỷ Cốc bước ra một bước: "Bé con à, viên này là Cửu Khiếu Linh Lung đan!"
"Ăn viên này, bảo đảm tương lai con tu võ làm chơi ăn thật!"
Độc Cô Vũ Vân duỗi tay cầm một thanh bảo kiếm có khí thế kinh người: "Bé à, đây là thần kiếm đứng hạng đầu Đại Lục Chân Võ!"
"Từ hôm nay trở đi, nó sẽ là của con!"
Kiếm Chủ Bất Diệt cười lạnh: "Kiếm Bất Diệt của tôi mới là đệ nhất Đại Lục Chân Võ!"
"Nhóc con, cầm đi!"
Vua tàn sát không phục: "Kiếm Tu La của ông đây mới là thiên hạ đệ nhất! Cầm!"
"Bé con à, đi học đạo tàn sát theo ta đi!"
Thiên Thần Điện Chủ đẩy Vua tàn sát ra: "Ông nằm mơ đi, con gái con đứa sao có thể học chém chém giết giết được?"
"Con cầm lệnh bài này của Thiên Thần Điện, hồi trước Bắc Minh xuống núi, ta còn không nỡ cho đâu!"
"Có vật này, con có thể triệu hoán cả triệu bang chúng Thiên Thần Điện!"
Một lệnh bài hình rồng bay ra ngoài, rơi vào trong tã lót.
Thánh Hoàng lườm qua: "Thiên Thần Điện gì chứ, triệu năm trước đã bị diệt rồi".
"Bé con ơi, con đừng nghe lão già kia nói nhảm, đây là vương miện của bản hoàng!"
"Từ giờ trở đi, bản hoàng truyền ngôi cho con, con chính là người kế thừa Thánh Hoàng!"
"Đúng rồi, quên nói cho con một câu, xã hội phương tây chỗ bố con tôn ta là - Thượng Đế!"
Độc Đế cười âm hiểm: "Thượng Đế quần què gì? Độc Đế vẫn là mạnh nhất!"
"Con à, học độc với ta đi!"
"Mặc kệ gì mà Thần Đế, Chí Tôn, Vực Vương, Vực Chủ, hạ độc chết tất!"
Những sư phụ khác đồng thanh: "Ông cút mẹ đi!"
"Bảo con bé thuần khiết vô hại học độc dược?"
Lúc Diệp Bắc Minh trở về vừa vặn trông thấy cảnh này.
"Các sư phụ, đừng ồn ào nữa!"
Ảnh Thuấn!
Đi đến trước mặt tã lót.
Tôn Thiến hết sức yếu ớt: "Bắc Minh, là con gái".
Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ co rụt lại, nhìn con gái như búp bê nằm trong tã lót.
Vô cùng kích động!
"Đây là con của anh sao?"
"Huyết mạch của anh?"
Tử Huyền Nhất nhanh chóng bước tới, trêu chọc bé con: "Nhóc thật là một đứa bé đáng yêu, đôi mắt như đá quý!"
"Nhóc à, ta là bà của con!"
Đột nhiên.
Ánh mắt Tử Huyền Nhất nghiêm nghị: "Ồ?"