Giữa bầu không khí tĩnh lặng ấy, người thanh niên mỉm cười: “Tôi là Sở Đẳng Nhàn, các người không cần biết thân phận của tôi mà cũng không có tư cách biết”.
“Lũ heo các người vẫn còn hữu dụng, vậy mà còn có thể phá vỡ cấm chế của Côn Luân Hư Thượng Cổ!”
“Ơ? Từ từ!”
Sắc mặt Sở Đẳng Nhàn trầm xuống: “Diệp Càn Khôn đâu rồi?”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Ánh mắt anh ta đảo qua đám đông nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng của Diệp Càn Khôn.
Bỗng nhiên.
Sở Đẳng Nhàn như nghĩ đến điều gì đó, tức giận gầm lên: “Chết tiệt! Cậu ta tiến vào Long Thai Trì rồi!”
“Các người không ai được phép di chuyển, ai dám lộn xộn giết không tha!”
Anh ta nói xong.
Rồi không hề do dự nhảy vào Long Thai Trì.
...
Dưới mặt nước, Diệp Bắc Minh liên tục lặn xuống sâu hơn.
Xung quanh anh tối đen, giơ tay không thấy rõ năm ngón, hồ nước sâu không thấy đáy.
Diệp Bắc Minh dừng lại: “Tôi đã lặn xuống ít nhất mấy chục nghìn mét rồi, vậy mà còn chưa tới đáy ư?”
“Tiểu Tháp, Long Thai Trì này sâu bao nhiêu thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng nói: “Đừng vội, tiếp tục lặn xuống đi!”
“Tôi cảm giác dưới đáy hồ có gì đó rất đáng sợ!”
“Đến cả ông cũng cảm thấy đáng sợ sao?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Bỗng nhiên, khóe mắt anh thoáng xuất hiện một tia sáng mong manh.
Ngay sau đó.
Rầm!
Một con rồng vàng xuất hiện sau lưng Diệp Bắc Minh, rồi nó quất cái đuôi vào người anh.
Lục phủ ngũ tạng đau đớn, xương cốt trên người suýt nữa gãy nát, cả người bị đánh bay ra ngoài như ngư lôi.
Trong miệng anh chứa đầy nước.
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh tức giận mắng to, phất tay kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện.
Gầm gừ!
Chín con Ma Long đen tuyền lập tức xuất hiện, sau đó con rồng vàng kia bị đánh lùi, trên người nó xuất hiện nhiều vết thương.
Nó quay đầu lặn sâu xuống dưới đáy hồ.
Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Đánh lén xong rồi chạy à? Mơ đi!”
Anh khởi động chân nguyên, bơi về phía Kim Long kia.
Diệp Bắc Minh tăng tốc hết mức, tốc độ vô cùng khủng khiếp, Kim Long không thể nào chạy thoát được.
Cuối cùng.
Kim Long chạy trốn xuống dưới đáy hồ, hóa thành một vầng sáng vàng kim chui vào cơ thể một cô gái.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Có người ư? Còn sống hay chết rồi thế?”
Dưới đáy hồ là một tảng nham thạch khổng lồ màu đen, bên trên khắc đầy những ký hiệu cổ xưa.
Một cô gái đang bình yên nằm giữa tảng nham thạch đó.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Là người chết mà cũng là người sống!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Tiểu Tháp, có nghĩa là gì thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không giải thích: “Tới đó xem thử trước đã!”
Diệp Bắc Minh xuôi theo dòng nước lặn xuống chỗ cô gái đó.