Ông ta quát khẽ một tiếng, mười Đế Cảnh, mười Đế Tôn của nhà họ Phó cùng nhau ra khỏi hàng!
Cộng thêm mười Đế Tôn mà Diệp Dao dẫn tới!
Số lượng Đế Tôn cao tới hơn ba mươi người, vây quanh ở bốn phía đài võ đạo!
Chứ đừng nói đến ba lão già đang nhắm mắt nghỉ ngơi phía sau là thân thể Bán Thần!
Đám người Vương Thần Cương bị đánh lui ra ngoài, căn bản là không có cách nào xông lên đài võ đạo cứu người!
Diệp Dao lạnh lùng phun ra một chữ: "Chém!"
Bốn lão già giơ đao lên, chém về phía đầu bốn người Chu Nhược Giai, Lê Mộng Ly, Mặc Đình Đình, Mặc Phong Hành!
Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này!
Một giọng nói lạnh lẽo mang theo sát ý vô tận vang lên!
"Nhà họ Diệp, nhà họ Phó, mấy người muốn chết phải không?"
Ầm!
Một luồng sát khí ngập trời cuốn tới, bộc phát giống như là sóng biển!
Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy phía sau mát lạnh, không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Diệp Mục suýt nữa nhảy dựng lên: "Chị, Diệp Bắc Minh!"
"Tên phế vật này chính là Diệp Bắc Minh, chính là anh ta đã phế bỏ một cánh tay của em!"
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Vương Thần Cương hét lớn một tiếng: "Nhóc Diệp, cậu ra ngoài làm gì? Đi mau!"
Kiếm Phá Thiên cũng quát khẽ: "Những người này đều đến để giết cậu, cậu cứ đi trước, chúng tôi sẽ ngăn cản!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Muốn giết tôi, được thôi!"
"Nhưng làm ảnh hưởng đến học viện Viễn Cổ thì không được!"
Diệp Dao cười khúc khích: "Học viện Viễn Cổ? Hahahaha!"
"Một đám vô dụng này ư? Quên nói cho cậu biết một câu!"
"Trước khi cậu xuất hiện, đám thiên tài thuộc top 50 của học viện Viễn Cổ mấy người, ừm, tạm thời nói như vậy đi..."
"Người gọi là thiên tài, tất cả đều chết dưới tay tôi rồi!"
"Một nơi rẻ rách như thế này, cũng chỉ có loại người vô dụng như cậu mới ở được thôi!"
Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua đống thi thể dưới đài võ đạo!
Có người bị nổ tung đầu, có người bị xé rách tay chân!
Có người bị móc tim, có người thì đan điền bị nổ tung!
Xương cốt bị đập nát, thân thể bị đốt cháy khét...
Tình trạng tử vong của từng người đều vô cùng thê thảm!
Diệp Bắc Minh cúi người thật sâu với những thi thể này: "Các vị, xin lỗi!"
Sau đó anh lại nhìn về phía Diệp Dao bằng ánh mắt lạnh như băng: "Có dám đánh một trận công bằng với tôi trên đài võ đạo không?"
"Cậu ư?"
Diệp Dao cười đến mức chảy cả nước mắt: "Chỉ là một tên cảnh giới Hư Vương mà cũng dám khiêu chiến tôi?"
"Cảnh giới Hư Vương, không phải anh ta mới là cảnh giới Động Hư sao? Làm sao đã tăng cấp rồi?"
Diệp Mục nhỏ giọng thầm thì một câu.
Nhưng mà không quan trọng!
Chị anh ta là cảnh giới Đế Tôn đỉnh phong, còn kinh khủng hơn cả Phó Long Đình!
Diệp Bắc Minh tính là thứ gì?
"Chị, đồng ý với anh ta đi!"
Diệp Mục ở dưới đài quát lớn: "Giúp em giết chết anh ta, giết mạnh tay vào!"
"Em muốn nhìn thấy tên tiểu phế vật này quỳ gối trên đài võ đạo, như chó vẫy đuôi với chủ, dập đầu cầu xin tha thứ!!"
Diệp Dao do dự!
Cô ta không cho rằng Diệp Bắc Minh sẽ lên đi tìm cái chết!