Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng: "Đồng bọn của tôi đều đã rời đi, bây giờ trên Tinh thuyền thì chỗ của cậu là an toàn nhất!"
"Tại sao tôi phải đi? Dù sao cậu cũng nợ chúng tôi!"
Diệp Bắc Minh khóe miệng co giật: "Các người đều vô lại như vậy sao?"
"Ai vô lại?"
Người phụ nữ trợn to đôi mắt đẹp: "Tiêu Sơ Nhiên tôi nhất thời sa sút, bất đắc dĩ phải nương nhờ người khác mà thôi!"
"Hơn nữa tôi nhìn ra, cậu quả thật không phải người xấu!"
Cô ta liếc nhìn Nghê Hoàng: "Người phụ nữ này ở chung một phòng với câju lâu như vậy, lại vẫn là xử nữ!"
Nghê Hoàng nuốt nước bọt: "Cô… cô đã làm gì tôi?"
Tiêu Sơ Nhiên cười lạnh: "Sau khi đánh ngất cô, để phòng ngừa cô có nguy hiểm!"
"Đương nhiên là lục soát thân thể cô rồi!"
"Cô!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Hoàng đỏ bừng, trong lòng có một ngọn lửa giận bùng lên: "Lục soát thì lục soát, sao lại lục chỗ đó!!!"
Tiêu Sơ Nhiên cười ha hả: "Đã lục rồi thì lục luôn, hay là tôi để cô cũng lục lại tôi một lần?"
"Cô!"
Nghê Hoàng hơi bất đắc dĩ: "Thôi bỏ đi, lười so đo với cô!"
May mà Tiêu Sơ Nhiên là nữ, nếu là nam!
Vậy trinh tiết của cô ta không phải mất rồi sao?
Tiếp đó.
Dưới ánh mắt của Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng, Tiêu Sơ Nhiên trực tiếp đi đến trước cửa căn phòng lớn nhất.
Đẩy cửa bước vào: "Từ bây giờ cho đến khi xuống thuyền, tôi sẽ ở đây!"
"Các người không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi!"
Rầm!
Cửa phòng đóng lại.
"Cô! Diệp đại ca anh xem kìa! Cô ta lại trắng trợn chiếm phòng của anh như vậy, cô ta tưởng cô ta là ai chứ?" Nghê Hoàng rất tức giận.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Thôi bỏ đi, dù sao chỗ này cũng nhiều phòng."
Sau khi đóng cửa, Tiêu Sơ Nhiên lập tức ngồi trên giường, lấy ra một đống đồ vật từ nhẫn trữ vật.
Từ bên trong lục tìm ra một lọ sứ nhỏ, đổ ra một viên đan dược rồi nuốt luôn!
Nửa canh giờ sau.
Chữa thương xong.
Khi Tiêu Sơ Nhiên thu dọn đồ đạc, ánh mắt rơi trên chữ Tiêu trên một miếng ngọc bội!
"Em gái, em yên tâm! Chị nhất định sẽ tìm được em!"
Cô ta cất ngọc bội đi.
...
Một đường im lặng.
Ba ngày sau, cuối cùng cũng đến đảo Thiên Giai.
Tinh thuyền dừng trên một quảng trường khổng lồ, nhìn không thấy bờ.
Người đông nghìn nghịt, đầu người cuồn cuộn!
Diệp Bắc Minh ước lượng sơ bộ, chỉ riêng quảng trường đã có hơn một trăm triệu người!
Tiêu Sơ Nhiên thay một thân váy trắng dài, đội mũ trùm, chào hỏi một tiếng rồi biến mất trong đám đông!
"Đây chính là đảo Thiên Giai sao?"
Nghê Hoàng dù là thánh nữ Mị tộc, giờ phút này cũng sửng sốt: "Nhiều người quá!"