Khi Bách Lý Tranh Vanh và những người khác quay về vị trí ban đầu thì Diệp Bắc Minh sớm đã biến mất.
...
Cùng lúc đó, trong một hang đá ẩn nấp.
"Tiểu Tháp, hai canh giờ đã trôi qua rồi, vì sao tôi vẫn chưa khôi phục được sức mạnh?"
Diệp Bắc Minh đang ngồi khoanh chân.
Anh đã nuốt hơn trăm viên đan dược cùng một lúc, kết quả cũng không có tác dụng gì!
Chó địa ngục khôi phục rất nhanh, đang nằm ngủ cạnh lối đi vào hang đá!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận trả lời: "Nhóc con, cậu đừng có quên, cậu vừa mới giết chết mười tên Đế Cảnh chỉ trong nháy mắt!"
"Nó tương đương với mấy trăm người có cảnh giới Hư Thần, chỉ mới một hai canh giờ mà cậu đã đòi khôi phục lại?"
"Sao cậu không lên trời luôn đi?"
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: "Tiểu Tháp, không đùa nữa, rốt cuộc phải mất bao lâu thì tôi mới có thể khôi phục lại?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình tĩnh trả lời: "Ít nhất phải mất mười hai canh giờ!"
"Lâu như vậy sao?"
Diệp Bắc Minh cau mày.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Nếu mang theo long mạch con giáp bên mình, dựa vào sức mạnh của bọn họ!"
"Một đến hai canh giờ là đủ để cậu khôi phục!"
"Chỉ tiếc, long mạch con giáp cũng ở trong Long Thai Trì!"
"Long Thai Trì đang ở Huyền Thiên Tông, bản tháp cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ xem!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Chỉ có thể như thế!"
Lúc này, Thẩm Nại Tuyết lo lắng chạy tới: "Cậu Diệp, có người đang đến!"
"Gừ!"
Chó địa ngục đứng mạnh dậy, nhe nanh giơ vuốt về phía cửa hang!
Diệp Bắc Minh cau mày: "Nhanh như vậy sao?"
"Cậu Diệp, chúng ta trốn ở đây một lát đi!", Thẩm Nại Tuyết đứng trước một cái khe hở trong hang động.
Có tiếng bước chân bên ngoài hang động, bây giờ đã quá muộn để rời đi.
"Tiểu Hỏa, vào trong!"
Diệp Bắc Minh mở ra di tích Côn Luân Thượng Cổ, đưa chó địa ngục vào trong đó!
Anh bước một bước tới trước khe hở, chen vào cùng với Thẩm Nại Tuyết.
Vết nứt trên đá này quá nhỏ, hai người đứng quay mặt vào nhau.
Ngực của Thẩm Nại Tuyết áp sát lồng ngực của Diệp Bắc Minh đến mức gần như biến dạng!
Hai người gần như dán chặt vào nhau từ ngực đến bụng.
Vì Diệp Bắc Minh cao hơn Thẩm Nại Tuyết mười mấy centimet, nên vật nào đó vừa vặn đè vào bụng dưới của cô ta!
Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Nại Tuyết đỏ bừng, toàn thân tê dại.
Cô ta cảm thấy như có một luồng điện chạy qua cơ thể, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn!
Diệp Bắc Minh hơi xấu hổ: "Cô Thẩm, nếu không để tôi đổi chỗ..."
Thẩm Nại Tuyết vội vàng lắc đầu: "Không... Không cần!"
"Bây giờ đã không kịp. A... bọn họ vào rồi!"