Một giờ sau.
“Kinh Lôi Trảm!”
Diệp Bắc Minh đột nhiên bùng nổ.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh!
Một kiếm chém ra!
Ầm!
Khi kiếm khí tung hoành, lại một đường sấm từ trên người giáng xuống!
Đường sấm chỉ nhỏ bằng chiếc đũa, nhưng xuất hiện lại vô cùng chân thật.
“Mẹ kiếp! Một kiếp chém ra một đường lôi điện?”
Diệp Bắc Minh kích động!
Lôi điện này chỉ lớn bằng chiếc đũa.
Nhưng đủ khiến người ta kích động!
Thử nghĩ một chút, lúc chiến đấu đột nhiên xuất hiện một đường thiên lôi tát chết đối thủ là trải nghiệm gì?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ nhẹ một tiếng: “Cũng chẳng tính là gì!”
“Bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cậu trèo càng cao thì sẽ càng nhìn thấy võ kỹ không thể tưởng tượng nổi”.
“Kinh Lôi Trảm? Cũng chỉ là võ kỹ quá độ mà thôi”.
Diệp Bắc Minh khiếp sợ: “Võ kỹ quá độ đều là cấp Thần?”
Nhịn lại sự kích động.
Diệp Bắc Minh đi đến sân thượng nhô ra thứ hai.
Vẫn là một quyển công pháp.
“Lạc Nhạn Kiếm Pháp!”
“Võ kỹ thượng phẩm cấp Thần!”
“Rít!”
Diệp Bắc Minh hít một hơi lạnh: “Lại là một quyển võ kỹ cấp Thần!”
Mở ra xem, Diệp Bắc Minh có chút thất vọng.
Đây là võ kỹ tu luyện của con gái!
Nội lực của Diệp Bắc Minh quá bá đạo!
Đi ngược lại những phương pháp tu luyện nhẹ nhàng này.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ: “Quay về liên lạc với mấy sư tỷ, sao chép cho mỗi chị một bản”.
Ánh mắt nhìn về phía sân thượng nhô ra thứ ba.
“Bất Diệt Kim Thân Quyết!”
“Phẩm cấp: không rõ?”
Bất Diệt Kim Thân Quyết!
Vừa nghe tên liền thấy không tồi.
Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, phẩm cấp võ kỹ này ngay cả ông cũng không biết sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng vậy”.
“Sao ông không biết?”
“Tôi không phải gì cũng biết hết”.