“Đã qua ba chiêu, ông đi chết đi!”
Quân Kiếm Phong cười lớn xông đến: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, mày tưởng mày là ai?”
“Giết tao? Kiếp sau đi!”
Ông ta như mãnh hổ vùn vụt xông đến!
Thịch! Thịch! Thịch!
Mỗi một bước chân đều để lại dấu chân sâu trên đài võ đạo ngọc trắng.
Ông ta đến trước mặt Diệp Bắc Minh!
Đập một quyền về phía cổ họng của anh!
Khoảnh khắc nắm đấm của Quân Kiếm Phong sắp chạm đến da của Diệp Bắc Minh.
Phập!
Diệp Bắc Minh mới đột ngột tung quyền, một luồng nội lực màu trắng đáng sợ gần như ngưng tụ thành chất rắn, xuất hiện trên nắm đấm của Diệp Bắc Minh.
Cánh tay gập lại!
Nắm đấm bắn ra!
Rơi xuống lồng ngực của Quân Kiếm Phong!
“Phụt!”
Quân Kiếm Phong bay ra xa, nằm trên đài võ đạo như chó chết.
Tim ngừng đập!
Người đứng đầu giới võ đạo Trung Hải, Quân Kiếm Phong, chết!
Soạt! Soạt! Soạt!
Tất cả mọi người có mặt đều đứng bật dậy!
Đồng tử cũng trố ra!
Vẻ mặt đầy chấn hãi!
Toàn hiện trường tĩnh lặng như cái chết!
Vang lên tiếng hít khí lạnh.
“Suýt!”
Mọi người đều tưởng tượng đến các loại khả năng của cuộc chiến này, duy nhất không ngờ đến, Diệp Bắc Minh đánh chết Quân Kiếm Phong bằng một quyền!
Diệp Bắc Minh còn chẳng có ý muốn nhìn Quân Kiếm Phong thêm một cái, quay người nhảy xuống khỏi đài võ đạo, lên xe của Tô Mạc Già: “Đi thôi”.
Đài võ đạo trên đỉnh núi Bàn Long.
Tĩnh mịch!
Chỉ còn lại thi thể Quân Kiếm Phong nằm trên đài võ đạo.
Im lặng chừng năm phút!
Ầm!
Bốn phương tám hướng lập tức nổ tung!!!
Hiện trường sôi trào!