“Người cậu ta đắc tội không phải người thường mà là chủ Luân Hồi!”
“Tuy rằng thằng nhóc kia có thể giết cảnh giới Động Hư, nhưng đó chẳng qua là vì trên cảnh giới Động Hư hạn chế tiến vào thế giới Vũ Nội!”
“Cho dù những kẻ trên cảnh giới Động Hư đến đây thì cảnh giới cũng sẽ áp chế ở cảnh giới Động Hư!”
“Nếu một vị cảnh giới Hư Vương đến đây, em còn cảm thấy cậu ta có thể toàn mạng không?”
“Nếu em muốn bảo vệ cậu ta thì chỉ có một lựa chọn duy nhất là nói hết cho chị biết!”
Sau khi nói xong, Giang Thục Nhiên lẳng lặng quan sát Sở Sở.
Lòng Sở Sở đấu tranh một hồi rồi quyết định: “Vâng, chị Thục Nhiên, em sẽ nói cho chị...”
Khóe miệng Giang Thục Nhiên cong lên như mục đích đã đạt được.
...
Diệp Bắc Minh đứng trước một sơn cốc, cởi mặt nạ xuống.
“Cậu Diệp, quả nhiên là cậu!”, Thôi Nhân Lôi kích động nói.
Diệp Bắc Minh bảo: “Các người chớ kích động, từ nay trở đi các người hãy sống ở di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ đi!”
“Cần cái gì thì tôi sẽ cố gắng cung cấp, nếu các người không muốn thì tôi cũng có thể giúp các người rời khỏi Thiên Uyên!”
Người nhà họ Thôi vội vàng đáp lời: “Chúng tôi đồng ý ạ!”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho người nhà họ Thôi.
Đầu Diệp Bắc Minh thoáng một suy nghĩ, chốc lát anh đã tiến vào nghĩa trang.
Bia mộ của Thần Chủ Tuyệt Thế và Băng Phách ảm đạm không chút ánh sáng.
Một đòn vừa rồi đã khiến hai người họ chìm vào giấc ngủ say.
Anh gọi vài câu chẳng ai đáp lại.
Diệp Bắc Minh chỉ đành rời khỏi nghĩa trang.
Lúc này, giọng của Sửu Long vang lên: “Chủ nhân, cậu đến đây một lát!”
Anh đi vào di tích Côn Luân Hư thượng cổ.
Sửu Long hóa thành dáng vẻ của một người đàn ông trung niên, bóng người mờ ảo, chưa khôi phục hoàn toàn.
Thìn Long đứng một bên, hóa thành một người đàn ôn nhã nhặn.
Sắc mặt cả hai trông rất nghiêm trọng.
Diệp Bắc Minh thấy thế bèn hỏi: “Sao cả hai bày ra vẻ mặt như thế vậy? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì chăng?”
Hai người họ nhìn thoáng qua nhau.
Sửu Long bước lên bẩm: “Chủ nhân, chúng tôi cảm nhận được khí tức của các long mạch con giáp khác!”
Nghe vậy, mắt Diệp Bắc Minh sáng rực: “Nói, chúng đang ở đâu?”
Sửu Long trầm giọng đáp: “Ngay lúc nãy, trên người mấy kẻ nắm quyền của Thiên Đạo Tông, Thiên Cực Môn và đảo Vô Cấu đều có khí tức của long mạch!”
“Cả trên người mấy lão già của Yêu tộc cũng có khí tức của long mạch!”
“Thuộc hạ hoài nghi rằng bọn họ dựa vào long mạch để tăng cảnh giới!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Lẽ nào long mạch con giáp ở trong tông môn của bọn họ ư?”
“Rất có khả năng ấy!”, Sửu Long trả lời.
Trong lúc Diệp Bắc Minh đang suy tư.
“Ai đó? Mau bước ra!”
Một người đi tới.
“Đông Phương Xá Nguyệt?”, Diệp Bắc Minh rất kinh ngạc.
Đông Phương Xá Nguyệt cao ngạo, bình tĩnh nhìn Diệp Bắc Minh rồi ném một thứ gì đó qua.
Diệp Bắc Minh đưa tay tóm lấy, phát hiện đó một cây trâm cài tóc.
Anh vừa định hỏi.
Đông Phương Xá Nguyệt lạnh giọng nói: “Mỗi một câu tôi nói sắp tới đây đều phải nghe cho kỹ!”
“Một vị thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên Tông ở Huyền Giới là bạn bè lâu năm của tôi!”