Vèo!
Lướt qua!
Không một động tác thừa, chỉ trực tiếp phóng ra.
Bùi Thiên Nhận, Khương Thất Huyền, Vân Phá Tiêu bị dọa nhảy dựng, Diệp Bắc Minh lại dám chủ động ra tay với bọn họ?
Bùi Thiên Nhận nhíu mày: "Tên nhóc này có lực lượng rất khủng bố, thanh kiếm kia cũng rất quỷ dị, hai người phải cẩn thận”.
Vân Phá Tiêu khinh thường: "Yên tâm, cậu ta không thể làm gì được…”
Ông ta còn chưa nói ra chữ “tôi”, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước mặt Vân Phá Tiêu một cách quỷ dị.
Thân pháp thật nhanh!
Kiếm Đoạn Long đâm ra!
Phập!
Trực tiếp xuyên qua lồng ngực của Vân Phá Tiêu như đâm qua đậu hũ.
"A!"
Ông ta kêu thảm thiết, sợ tới mức trái tim đều muốn vỡ ra!
Vân Phá Tiêu hoảng sợ: "Cậu!"
Diệp Bắc Minh điên cuồng cười một tiếng: "Lão già kia, vừa rồi là ông ngông cuồng nhất đúng không?"
"Thích xen vào việc của người khác à? Chết đi cho ông!"
Kiếm Đoạn Long run lên, nội lực bùng nổ!
Vân Phá Tiêu nổ tung giống như dưa hấu, máu nhuộm đỏ cả đài võ đạo.
"A!"
Bên dưới võ đạo truyền đến những tiếng hít khí lạnh hoảng sợ.
Đậu má!
Đây chính là Võ Tôn hậu kỳ!
Đám người Diệp Cấm Thành, Hàn Kim Long suýt nữa cắn trúng lưỡi.
Hàn Nguyệt và Diệp Như Ca nhìn chằm chằm đài, đôi mắt đẹp gần như không hề chớp.
Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải quay sang nhìn nhau, đều bị thực lực của Diệp Bắc Minh làm cho chấn động.
Đám võ giả khác thậm chí còn nghi ngờ.
Vân Phá Tiêu là Võ Tôn hậu kỳ thật sao?
Sao lại giống như một tờ giấy, vừa đâm một cái đã thủng rồi?
Phong Cửu U cũng lắp bắp kinh hãi: "Tên nhóc này… thân pháp nhanh thật, kiếm cũng rất nhanh!"
Cô gái sau lưng kích động đến mức đỏ bừng mặt, há to miệng thở dốc.
"Vân huynh!"
Bùi Thiên Nhận sợ tới mức da đầu run lên, vào lúc Vân Phá Tiêu chết đi, ông ta cũng đã hối hận.
Diệp Bắc Minh khủng bố vượt xa khỏi sự tưởng tượng của ông ta.
Một cảm giác hoảng sợ nảy lên trong lòng.
Diệp Bắc Minh xông đến đây.
Thân pháp của anh vô cùng quỷ dị, tốc độ kinh người.
Cầm kiếm Đoạn Long đánh tới.