Tiếng nổ mạnh long trời lở đất vang lên, toàn bộ đài võ đạo chế tạo từ huyền thiết ầm ầm nổ tung.
Như thiên thạch rơi xuống mặt đất, bắn lên bụi mù đầy trời!
Dòng khí càn quét khắp nơi!
"Phụt!"
"A!"
Từng đợt tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Những người tu võ cách đài võ đạo quá gần đều bị dòng khí này đánh trúng.
Thân thể bọn họ nổ tung, hóa thành từng đám sương máu!
Thiếu nữ mặc áo đen quát khẽ: "Lão Dạ!"
"Vâng, công chúa!"
Lão Dạ sải bước lên trước, che trước người đám Diệp Thanh Lam.
Màn ánh sáng màu đen tràn ra, ngăn cả dòng khí bùng nổ!
Những người tu võ khác không may mắn được như vậy, có gần một phần mười người tu võ tại đó ngã xuống!
"Này... Lực lượng thật là mạnh mẽ!"
"Hai mươi mấy đầu long mạch đồng thời bùng nổ, đài võ đạo huyền thiết cũng sụp đổ, Diệp Bắc Minh còn có thể sống sao?"
"Sống? E rằng bị đánh đến mức chẳng còn cặn nữa rồi!"
Vô số người hoảng sợ nhìn chằm chằm đài võ đạo vừa nổ!
Chừng một phút sau, bụi mù đầy trời mới chậm rãi tản ra!
"Hít hà! Trời ơi..."
Tiếng kêu hoảng sợ muốn chết vang lên, ai nấy đều bị dọa đến như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài!
Trái tim suýt chút nữa nổ tung!
"Đụ mẹ!"
"Thằng này..."
Dưới đài võ đạo, mạch máu của mọi người nổi lên, đôi mắt đỏ bừng!
Chỉ thấy.
Trong đống phế tích của đài võ đạo!
Diệp Bắc Minh lẳng lặng đứng ở nơi đó, một tay bắt lấy nắm đấm của Thẩm Thiên Quân!
Sau lưng anh là một phần ba đài võ đạo không hề bị tổn hại.
Hai phần còn lại của đài võ đạo bằng huyền thiết đã nổ tung!
Nói cách khác, Diệp Bắc Minh dùng thân thể của mình chặn lại tất cả lực lượng của một kích này!
"Cậu... Cậu... Cậu rốt cuộc là quái vật gì?"
Con ngươi Thẩm Thiên Quân điên cuồng co rụt lại, giọng nói run rẩy.
Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: "Sát Thần!"
Cổ tay anh khẽ xoay chuyển!
Tiếng "răng rắc" giòn giã truyền tới, máu tươi tung toé!
"Á!"
Một cánh tay bị kéo xuống, Thẩm Thiên Quân tức giận gầm thét như một con thú dữ!
Hắn ta trơ mắt nhìn cánh tay mình bị Ma Long cắn nuốt!
Vương Quá Giang phản ứng lại đầu tiên, lập tức xông lên đài võ đạo.
"Ông muốn làm gì?"
Sắc mặt lão Dạ trầm xuống, ngăn cản Vương Quá Giang.
Vương Quá Giang kiêng dè lão ta, trầm mặt quát: "Đồ nhi của tôi sắp chết rồi, tránh ra!"
Lão Dạ cười lạnh: "Trên đài võ đạo phân thắng bại, cũng quyết sinh tử!"
"Ông!"
Vương Quá Giang tức giận muốn mắng người, có điều không dám thật sự ra tay với lão quái vật Ma tộc này.
Chỉ đành nhìn lên đài võ đạo: "Đồ nhi, mau nhận thua!"
Nhận thua trên đài võ đạo sẽ ảnh hưởng tới sơ tâm võ đạo, nhưng giờ không chú ý được đến nhiều như vậy!
Toàn thân Thẩm Thiên Quân run rẩy, hàm răng run rẩy há miệng: "Tôi nhận..."
Diệp Bắc Minh bước đến trước người hắn ta, đấm ra một quyền vỡ mồm hắn ta: "Anh nói gì cơ? Tôi chưa nghe được?"
Thẩm Thiên Quân bay ngược ra ngoài, máu me đầy mặt.
Hắn ta muốn mở miệng, lại chỉ có thể phát ra âm thanh "A a a"!
"Thằng chó đẻ, mày thật là độc ác!"
Vương Quá Giang tức đến muốn nổ phổi, rít gào về phía đài võ đạo: "Cậu dám giết đồ nhi của tôi, lão phu sẽ làm cho cậu phải hối hận suốt đời!"
Diệp Bắc Minh cười: "Giết hắn ta? Lợi cho hắn ta quá rồi!"
Anh quát to: "Ông đây muốn hành hạ đến chết!"
Tạch!
Ánh mắt như tử thần rơi xuống người Thẩm Thiên Quân.
Thẩm Thiên Quân bị dọa sợ, muốn bò xuống dưới đài võ đạo như một con sâu mềm.
Lúc còn cách rìa đài võ đạo khoảng nửa mét, Thẩm Thiên Quân thấy được hi vọng sống sót!
Thậm chí, nửa người trên của hắn ta đã leo ra ngoài đài võ đạo!
Đột nhiên.
Răng rắc!
"Grào!"
Thân thể Thẩm Thiên Quân bỗng căng ra.
Diệp Bắc Minh dùng một chân đạp gãy bắp đùi của hắn ta, khiến hắn ta làm mọi cách vẫn không thể dịch thêm chút nào!
Bị cố định chặt trên đài võ đạo!
Sau lưng truyền đến giọng nói như tử thần: "Hành hạ đến chết đã bắt đầu rồi! Giống y như những gì anh đã đối xử với mẹ tôi!"
"A a a..."
Thẩm Thiên Quân nằm rạp trên mặt đất, muốn cầu xin tha thứ nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh "A a a a".
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh nắm lấy long mạch trong cơ thể Thẩm Thiên Quân, dứt khoát kéo ra ngoài!
"A a a..."